“Ngươi không biết ta đang nói cái gì?” Hận ý trên mặt La Duy càng đậm,“Long Huyền, ta đã cam chịu số phận, ngươi không cần giả vờ nữa đâu. Vân Châu, Ô Sương thành, Thường Lăng, Tư Mã Thanh Sa, Thái hậu, thân thế của ta, ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc, sẽ không nhận ra sao? Năm đó ngươi cùng Tư Mã Tru Tà kết minh, hại đại ca ta, lần này ngươi lại kết minh với Tư Mã Thanh Sa hại ta. Vị hoàng tử được sủng ái là ta không ở đây, ngươi liền có cơ hội tranh ngôi vị, Tư Mã Thanh Sa cũng được báo thù cho cha, đôi bên cùng có lợi.” La Duy giữ lấy Long Huyền,“Ngươi có bản lĩnh lắm. Năm nay nhiều tai họa, người khác đều cầu xin ông trời khai ân, đừng để chúng sinh chịu khổ thêm, không ngờ đây lại là cơ hội ông trời ban cho ngươi!”
“Là Thái Hậu…” Long Huyền vẫn không dám thừa nhận với La Duy.
“Thái Hậu? Thái Hậu cùng lắm chỉ làm lộ thân thế của ta.” La Duy nửa bước cũng không nhường đường:“Lão thái thái ngốc nghếch kia, chỉ bị ngươi lợi dụng một lần nữa mà thôi! Long Huyền, sau này nếu ngươi trở thành Hoàng đế, nhớ phải hiếu kính lão thái bà này, nếu không, ta sợ ngươi sẽ bị sét đánh chết đấy!”
“Ngươi hoài nghi ta, vì sao không nói với phụ hoàng?”
“Ta từng nghĩ vậy, nhưng không có chứng cớ, nói cũng vô dụng.”
Long Huyền cắn răng:“Nói đến cùng, thì ngươi vẫn muốn ta chết, không phải sao?”
“Không sai, ta rất mong ngươi chết, chỉ là ta đi sai một nước cờ, không ngờ chuyến tới Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313308/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.