La Duy và Vệ Lam ra khỏi chính điện Trường Minh, bọn họ không nhìn thấy Long Thập Nhất và Long Thập Nhị bên ngoài điện.
“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Lam hỏi La Duy.
“Không có việc gì đâu.” La Duy cùng Vệ Lam đi về phía cung thất của y. Hưng Võ đế không trách tội Vệ Lam, lại càng không trách tội đám Long Thập. Chỉ là… thái tử, La Duy nhớ đến ánh mắt Hưng Võ đế nhìn Long Huyền, thái tử có lẽ đã bị Hưng Võ đế chán ghét rồi.
Trong viện có vài tiểu thái giám, nhưng các điện tiền võ sĩ đều không thấy, xem ra đã bị Hưng Võ đế đuổi đi. Vài tiểu thái giám nhìn thấy La Duy tiến vào, vội hành lễ không ngừng.
La Duy nâng tay, để các tiểu thái giám đứng lên, còn y đưa Vệ Lam vào phòng.
“Công tử.” Vệ Lam vào phòng, đóng cửa lại, liền hỏi La Duy:“Công tử muốn ta ra tay giữa đường?”
La Duy vội kéo Vệ Lam lại, mở cửa nhìn bên ngoài một lượt, sợ những lời Vệ Lam vừa nói bị người khác nghe thấy.
“Ta có thể nghe được, bên ngoài không có người.” Vệ Lam lại kéo La Duy vào phòng:“Công tử đừng lo lắng, chỉ có mấy người kia ở bên ngoài nãy giờ thôi.”
“Vào phía trong đi.” La Duy vẫn cẩn thận nhìn kỹ cửa sổ, thấy tất cả cửa sổ đều đóng chặt, mới cùng Vệ Lam đi vào gian trong.
“Ý công tử có đúng là như vậy?” Vệ Lam đi vào gian trong, lại hỏi La Duy:“Không để ta theo sang Bắc Yến, là muốn Vệ Lam cướp lại công tử giữa đường?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313305/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.