Ba ngày trôi qua, La Duy không làm loạn nữa, lại tỏ vẻ cung kính Hưng Võ đế như xưa, nhưng một tiếng “Phụ hoàng” thì vẫn không hề gọi.
Hưng Võ đế không sửa lại nững lời “sơ sẩy” của La Duy, ngài cảm thấy mình rất có lỗi với La Duy, muốn đối xử với La Duy tốt một chút, nhưng lại nghĩ đến chuyện tự tay mình đưa La Duy đi Bắc Yến, tâm liền hóa thành tro bụi.
Triệu Phúc hầu hạ cơm nước cho Hưng Võ đế, những khi ngài oán thán thở dài gã đều biết hết, vì Triệu Phúc có quen biết với La Duy, nên tìm cách xuất hiện trước mặt y, kể cho y nghe về Hưng Võ đế:“Vương gia, trong lòng bệ hạ cũng rất khó chịu, ngài hãy thông cảm cho bệ hạ một chút được không.”
La Duy không hề có chút tình cảm cha con nào với Hưng Võ đế, cho nên khi nghe lời khuyên của Triệu Phúc, y cũng chỉ cười cười.
Triệu Phúc thấy La Duy như thế, đành ngậm miệng. Sau ngẫm lại, lại cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, chuyện của hai phụ tử hoàng gia này là chuyện nô tài như gã có thể quản được ư? La Duy sao có thể nghe lời khuyên của gã?
Tối ngày thứ tư, Ngụy thái y đến đưa thuốc cho La Duy, sau khi tận mắt nhìn La Duy uống xong chén thuốc, cũng muốn nói vài câu khuyên giải La Duy.
“Đừng nói gì cả.” La Duy nằm ở trên giường, không đợi Ngụy thái y mở miệng đã nói:“Ta như bây giờ, ngươi thấy có thể nói gì khiến ta vui vẻ được đây?”
Ngụy thái y nói:“Vương gia, hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313301/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.