Trong cảnh thiên tai hoành hành, mặc kệ Hưng Võ đế có tính toán bao nhiêu vì La Duy, thì ngài cũng chỉ có thể gác lại những toan tính ấy sang một bên, trước mắt phải ứng phó những tai họa này đã.
Đảo mắt lại là nửa năm, lũ lụt phương nam rút dần, nhưng lại lập tức bùng phát dịch bệnh đúng như Hưng Võ đế lo lắng. Khi quan viên địa phương dâng tấu chương lên Hưng Võ đế, nói về thảm trạng của phương nam hiện giờ, dưới vòm trời thôn trang vốn dày đặc ngàn sao, hiện tại không còn bao nhiêu người, dân chúng trôi giạt khấp nơi, phần đông thi thể không người vùi lấp, phơi thây hoang dã, người chết đói đầu đường, rồi bán vợ, bán con lấy lương thực, khắp nơi đều là lưu dân, vốn là đại địa sông núi mịt mùng, hiện nay nghiễm nhiên trở thành địa ngục.
Hưng Võ đế vận dụng tất cả ngân lượng trong kho, chỉ mong phương nam chống đỡ được tai nạn lần này. Tây Bắc đại hạn, đồng ruộng hoang tàn, phương nam còn không còn cả đồng ruộng, nhìn các nơi dâng tấu cầu lương khẩn cấp, Hưng Võ đế chỉ có thể phái đại thần sang nước khác mua lương thực.
Long Huyền phụng chỉ Hưng Võ đế, đến Vân Châu thị sát tình hình bệnh dịch. Vân Châu gần Vân Quan, từ Vân Quan về kinh nhất định phải đi qua đây, Hưng Võ đế chỉ sợ dịch bệnh Vân Châu truyền đến Vân Quan, phương bắc Đại Chu dựa vào sự bảo hộ của Vân Quan thiết kỵ, đại quân này trăm ngàn lần không thể xảy ra sơ xuất.
Long Huyền đi đến nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313288/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.