Khi trinh sát đầu tiên nói với La Khải tin La Duy có thể đã chết vì bước vào đầm lầy phía tây nam, La Khải đã một cước đá người này ngã trên mặt đất. Mà khi người thứ hai, thứ ba, thứ tư, ai ra ngoài tìm hiểu cũng đều trở về nói với anh như vậy, tất cả mọi người bên cạnh đều khổ sở chết tâm, thì La Khải không còn cách nào kiên trì giữ ảo tưởng trong lòng nữa, hắn bắt đầu chấp nhận sự thật rằng La Duy đã chết. La Khải là Nguyên soái ba quân, hắn không thể để lộ vẻ khổ sở của mình trước mặt mọi người, hắn phải là một đại soái Vân Quan mà mọi người có thể dựa vào, chỉ khi ở một mình, La Khải mới có thể mặc cho cảm giác đau đớn gặm nhấm tâm can mình.
Bởi vì La Khải đã chịu đủ dày vò, nên khi quan quân chạy vào soái trướng, nói với hắn rằng tam công tử đã trở về, La Khải chỉ ngồi bất động.
Trữ Phi hỏi đi hỏi lại binh sĩ này ba lần, mới giật mình vui mừng nói với La Khải: “Đại soái, Vân Khởi đã trở về, y không chết!”
La Khải thấy Trữ Phi chạy như bay đến trước mặt mình, nhìn Trữ Phi miệng không ngừng hoạt động, lại chỉ nghe được hai chữ “không chết”. La Khải đứng bật dậy, đánh đổ cái ghế dựa đang ngồi, tiếng chiếc ghế đổ rầm xuống đất cũng không khiến La Khải quay đầu lại, hắn chạy ra khỏi soái trướng, trong lòng bắt đầu cầu xin trời xanh, chuyện này ngàn vạn lần hãy là thật, đừng khiến hắn cụt hứng.
“Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313262/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.