Phía tây nam Thiên Thủy Nguyên, từ xưa đến nay là một miền đất chết, không ai dám bước vào, vạn thú tuyệt tích, chim không bay qua.
Bắc Yến huy động mấy trăm binh mã giơ đuốc, đi lại trong đám cỏ cao quá nửa thân người. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài đốm sáng màu lam nhảy nhót trong bụi cỏ, khiến người sợ hãi, nhưng không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt bạn bè, cho nên từ tướng quân cho tới quân sĩ, đều chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Quân sĩ dẫn đường khi đi đến một bụi cỏ, thì không đi nữa, quay đầu nói với tướng quân: “Không thể đi tiếp.”
Tướng quân ngồi trên ngựa, nhìn bốn phía, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có, cỏ rậm rạp như thế, lại không hề thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Một sĩ binh lại đi tiếp về phía trước vài bước, cầm cây đuốc trong tay chiếu sáng bụi cỏ, hắn cố gắng vươn người nhìn vào bên trong.
“Nhìn cẩn thận một chút.” Tướng quân ra lệnh: “Nhìn xem có người trốn bên trong không.”
Binh lính cũng không dám nhìn nhiều, lướt qua vài lần, trở về nói với tướng quân: “Bên trong cái gì cũng không có.”
“Quay về đi.” Tướng quân nói, gã cảm thấy nơi này âm khí dày đặc.
Tên lính định xoay người, không ngờ lại trượt chân, người bên ngoài chỉ nghe hắn kêu một tiếng, rồi cả người rơi vào trong bụi cỏ.
“Kéo hắn lên.” Tướng quân vội nói.
Vài binh lính đi lên, đưa tay ra định kéo, bàn tay đi vào, lại đều lại kêu thảm lùi tay về.
“Sao lại thế này?” Tướng quân xuống ngựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313258/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.