“Vệ thị vệ.” Khi Vệ Lam đứng chờ ở hành lang bên ngoài điện Trường Minh, Triệu Phúc từ trong chính điện đi ra, đi thẳng tới trước mặt Vệ Lam, cười nói: “Công tử có phòng riêng trong này, sai nô tài đưa Vệ thị vệ vào đó.” 
Vệ Lam vội nói: “Không cần, ta chờ ở đây là được.” 
“Nơi này là đầu gió đấy.” Triệu Phúc chỉ một ngón tay về phía hành lang thật dài: “Vệ thị vệ, công tử nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi đúng là có phúc khí, đi theo ta.” 
“Công công.” Vệ Lam hỏi: “Ta đi, sẽ không trái quy tắc trong cung chứ?” 
“Không.” Triệu Phúc nói: “ Phòng công tử sẽ do công tử làm chủ, những người khác không được nhiều lời.” 
Vệ Lam đến cung thất ở chếch phía sau điện, có tiểu thái giám đưa trà bánh đến. Nhìn nước trà phát ra ánh sáng xanh tươi, thơm ngát cùng những món điểm tâm tinh xảo, Vệ Lam một chút khẩu vị cũng không có. Hắn chỉ ngồi yên chờ La Duy, cho đến tận khi bầu trời tối đen. 
“Vệ thị vệ.” Cuối cùng vẫn là Triệu Phúc chạy tới gọi hắn: “Công tử phải về phủ, ngươi mau đi đón công tử nhà ngươi đi.” 
Vệ Lam ra khỏi cung thất, mới phát hiện một mảng tuyết không biết từ đâu rơi xuống, xa xa hắn đã nhìn thấy La Duy cùng Long Huyền đứng dưới một chiếc đèn ở hành lang, không biết đang nói cái gì. 
“Đi thôi.” Triệu Phúc ở bên cạnh thúc giục. 
Vệ Lam hiện tại sợ gặp Long Huyền, thấy Long Huyền đang nói chuyện cùng La Duy, hắn không tự giác mà bật lên ý nghĩ, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313240/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.