La Duy rời cung, ngồi trên xe ngựa liền bắt đầu ngủ, cuối cùng vẫn là Vệ Lam đưa y về phòng, La Duy cũng chưa tỉnh. Một đêm không ngủ, buổi sáng chỉ ngủ bù trong chốc lát, căn bản là không đủ.
Ngụy thái y rốt cục không để ý hình tượng, trợn trắng mắt nhìn Vệ Lam, đứng ở trong viện mắng hắn: “Nếu công tử cứ ở bên ngoài như thế, ngủ cũng không ngủ.” Ông nói với Vệ Lam: “Đừng nói là nhân sâm tuyết, ngươi có hái đào Tây Vương Mẫu về cũng vô dụng!”
Vệ Lam cúi đầu nghe mắng, nghe xong liền hỏi: “Công tử nhà ta hôm nay thân mình như thế nào?”
Ngụy thái y thiếu chút nữa ngất xỉu: “Ta nói mãi mà ngươi vẫn chưa hiểu à?”
“Ngài còn chưa nói sức khỏe công tử tốt hay xấu mà?” Vệ Lam đầy vẻ nghiêm túc.
Không thể nào ở trong cái phủ này nữa, Ngụy thái y nghiến răng nghiến lợi. Tất cả mọi người trong viện này đều mặt dày không sợ mắng, trong viện kia, người què chân kia, nằm trên giường rồi mà vẫn muốn đùa giỡn với đại đao! Cả nhà này ai cũng bệnh hết rồi!
“Ngụy đại nhân?” Vệ Lam gọi Ngụy thái y. La Duy không phải bệnh nhân ngoan, điều này hắn biết, nhưng hắn không quản được La Duy, cũng chỉ có thể nhìn đại phu tốn thêm chút tâm tư.
“Ta đi xem thuốc sắc thế nào.” Ngụy thái y tức giận nói, xoay người định đi, liền thấy Trữ Phi đi đến: “Sao ngươi lại tới đây?” Ngữ khí Ngụy thái y càng thêm ác liệt: “Công tử vừa ngủ rồi.”
Trữ Phi nhìn Vệ Lam: “Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313232/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.