Vệ Lam cầm hộp gỗ ra khỏi tướng phủ, không mục đích mà bước đi, như thế nào mới là xa? Ra khỏi thượng đô sao? Vệ Lam cảm giác Khô Lục tốt nhất là chưa từng có mặt trên đời. Trên đường rất nhiều người đi chơi năm mới, vô cùng náo nhiệt. Vệ Lam không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng rèn sắt bên đường.
Ông chủ năm ngoái mua lại cửa hàng, không ngờ thợ rèn hai người đổ bệnh, một người về quê lấy vợ, mắt thấy ngày giao hàng ngày càng lúc càng gần, nhiều việc như vậy mà vẫn chưa làm xong. Việc buôn bán đều coi trọng danh tiếng, nếu không kịp giao hàng cho khách, việc làm ăn của ông chủ sẽ ảnh hưởng, cho nên ông chủ dù năm mới cũng phải đốt lò rèn đẩy nhanh tốc độ.
Vệ Lam ôm hộp gỗ vào hàng rèn sắt.
Ông chủ thấy khách, vội ngừng việc đang làm, chào đón Vệ Lam: “Khách quan, chỗ này của ta chưa nhận đơn hàng mới, ngài qua mười lăm lại đến đi.”
Vệ Lam nói: “Ta muốn đốt một thứ.”
Ông chủ nhìn hộp gỗ trong tay Vệ Lam trong, nói: “Khách quan muốn đốt thứ này?”
“Phải.” Vệ Lam gật đầu.
Ông chủ rèn sắt kiếm sống mấy năm nay, chưa gặp ai đến đây để đốt thứ gì bao giờ: “Khách quan.” Ông chủ nhìn Vệ Lam, nói: “Ngài nếu muốn đốt hộp gỗ này, thì đi đâu cũng có thể đốt được mà!”
Vệ Lam nhìn lò rèn hừng hực lửa: “Chỉ có chỗ này mới có thể đốt sạch sẽ.”
“Trong hộp là thứ gì?” Ông chủ hỏi, gã thấy vẻ mặt Vệ Lam hơi khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313223/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.