Nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm, La Tri Thu cũng chỉ từng nhìn thấy trong sách, chưa bao giờ được nhìn tận mắt. Long Huyền sao lại có được bảo vật này, La Tri Thu tạm không nghĩ tới, điều khiến ông giật mình là, Long Huyền sao lại tặng nó cho La Duy. Triệu Phúc cũng nói rõ, Hưng Võ đế đã tìm người kiểm tra, nhân sâm này không có vấn đề, La Duy có thể dùng. “Tướng gia nhận lấy đi.” Triệu Phúc thấy La Tri Thu đứng ở nơi đó chậm chạp bất động, liền đặt hộp gấm vào tay ông. “Hạ quan thay tiểu nhi đa tạ bệ hạ cùng nhị điện hạ.” La Tri Thu tiếp nhận hộp gấm, miệng nói cảm ơn. Bởi vì đây là Long Huyền đưa tới, cho nên La Tri Thu cũng không cần quỳ xuống cảm tạ Hưng Võ đế ban cho. Ngụy thái y lúc này đã viết xong y án, đưa tới cho Triệu Phúc. Hưng Võ đế còn ở trong cung chờ tin tức, Triệu Phúc cũng không dám ở lâu, nói với La Tri Thu vài câu chúc tết Cát Tường, sau khi được La Tri Thu thưởng, mang theo người về cung. La Tri Thu liền đem nhân sâm Tuyết Sơn cho Ngụy thái y xem, hỏi Ngụy thái y: “Nhân sâm này con ta có thể sử dụng không?” Ngụy thái y nhìn nhân sâm Tuyết Sơn trong hộp gấm, hai mắt phát sáng, nói: “Tướng gia, đây là nhân sâm Tuyết Sơn đấy!” La Tri Thu nói: “Đúng, đây là nhị điện hạ ban cho, nói đã trăm năm.” Vừa nghe đây là nhân sâm Tuyết Sơn trăm năm, Ngụy thái y càng đứng ngồi không yên, sai người gọi các thái y khác đến. Mấy người vây quanh nhân sâm Tuyết Sơn này, cứ như cúng bái. La Tri Thu lại hỏi: “Nhân sâm này La Duy có thể sử dụng không?” “Có thể.” Ngụy thái y nói: “Vật ấy tuy không giống như trong truyền thuyết nói là có thể cải tử hồi sinh, nhưng là cực phẩm, không thể tốt hơn.” Các thái y đều gật đầu nói phải. La Tri Thu liền đem nhân sâm Tuyết Sơn giao cho Ngụy thái y, do dự hồi lâu, vẫn lo lắng nói với Ngụy thái y.“Ngụy đại nhân cũng biết tiểu nhi cùng nhị điện hạ có hiềm khích, lần này nhị điện hạ không nghĩ đến chuyện cũ, tặng linh dược, bổn tướng vô cùng cảm kích. Chỉ là La Duy tuổi còn nhỏ, bổn tướng sợ nó không biết tốt xấu, cho nên hy vọng Ngụy đại nhân đừng nói về lai lịch của nhân sâm này cho nó.” Ngụy thái y đáp ứng, ông chỉ cần chữa khỏi bệnh của La Duy, bằng sự sủng ái mà Hưng Võ đế dành cho La Duy, ông có thể được ban vô số, nói không chừng còn có thể thăng quan tiến chức, mấy chuyện tranh đấu của hoàng thân quốc thích, Ngụy thái y coi như không nghe không thấy. La Duy ngủ đến tận hoàng hôn, mở mắt ra đã nhìn thấy Vệ Lam canh giữ bên cạnh. “Tỉnh rồi?” Vệ Lam đặt tay lên trán La Duy trán, không sốt. “Ta muốn ăn.” La Duy nói. “Công tử muốn ăn cái gì?” Vệ Lam hỏi: “Ta tới phòng bếp bảo bọn họ làm.” “Trứng sữa hấp cũng được đấy, bảo bọn họ làm đi.” La Duy nói. “Được, công tử chờ một chút.” Vệ Lam đứng dậy định đi. “Bảo bọn Thập Cửu vào gặp ta.” La Duy lại gọi Vệ Lam. Vệ Lam nói: “Công tử có chuyện gì sai bảo bọn họ sao?” “Chuyện lần trước mới nói một nửa.” La Duy nói: “Ngươi không phải cũng nói ta lần đó dọa bọn họ sợ sao? Để bọn họ nói chuyện với ta một lát đi.” “Chỉ là nói chuyện? Công tử, tướng gia và các thái y đại nhân đều nói, ngươi không thể phiền lòng.” “Ta có chuyện muốn sai bọn họ làm.” La Duy thấy Vệ Lam khó xử, quyết định nói thật với Vệ Lam: “Lam, chúng ta đều tỉnh táo, sao lại không suy nghĩ chuyện gì, nếu không thì đó là ngốc tử.” Vệ Lam thỏa hiệp, La Duy đã quyết, hắn còn có thể nói gì nữa? Ra ngoài bảo năm người Thập Cửu tới gặp La Duy, rồi hắn tới phòng bếp, bảo phòng bếp làm thức ăn cho La Duy, món trứng sữa hấp không có chút gia vị nào. Trong phòng, La Duy tự mặc quần áo, xuống giường, ngồi ở bên bàn tròn. Đầu vẫn hơi choáng, chỉ mặc quần áo thôi, đã thấy hơi khó thở. La Duy nhíu mày, thân thể sao lại xấu đến tình trạng này? Năm người Thập Cửu tiến vào, thấy La Duy ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ, định quỳ xuống hành lễ. “Không cần.” La Duy vội vàng nói: “Ta vừa đếm, trong phòng này vừa hay có năm ghế trống, các ngươi ngồi đi.” “Thuộc hạ không dám.” Thập Cửu cúi đầu nói. “Ngồi đi.” La Duy nói: “Cho các ngươi ngồi, các ngươi lại không ngồi à? Ở trước mặt ta không cần mấy nghi thức xã giao đó.” Trong năm người, Tứ Thập Nhị là nhỏ nhất, nghe La Duy đầy mặt tươi cười nói như vậy, liền đặt mông ngồi xuống, còn hỏi La Duy: “Công tử, thân thể người sao rồi?” “Tốt hơn nhiều.” La Duy cười nhìn Thập Cửu, Thập Cửu này đến Vệ Lam cũng phải kêu một tiếng Thập Cửu ca, người này hẳn là có thể dùng nhất trong đám ảnh vệ. “Tạ ơn công tử.” Thập Cửu cùng La Duy nói lời cảm tạ, mới đi đến ghế đối diện với La Duy ngồi xuống. Thập Cửu ngồi xuống, ba người còn lại cũng đều ngồi xuống. “Chuyện của Thập Cửu, Vệ Lam đã nói với ta.” La Duy muốn trước khi Vệ Lam trở về nói cho xong mọi chuyện, liền không khách sáo, nhìn Thập Cửu nói. Thập Cửu ngồi thẳng, hắn thấy La Duy tươi cười ôn hòa, không có vẻ gì tức giận. “Thập Cửu cũng đừng quá để ý.” La Duy nói với Thập Cửu: “Các huynh đệ của ngươi đều ở đây, người người võ nghệ đều không tệ, bọn họ đều cần ngươi chiếu cố. Nội lực bị hao tổn, chậm rãi luyện là được.” “Thập Cửu ca, nội lực huynh bị hao tổn?” Tứ Thập Nhị kêu lên. “Sao hả?” La Duy hỏi Tứ Thập Nhị: “Thập Cửu ca không đánh nổi ngươi, ngươi liền không nghe lời hắn?” “Nghe chứ ạ.” Tứ Thập Nhị là ảnh vệ nhưng vẫn giữ tính nết trẻ con: “Thuộc hạ nghe lời Thập Cửu ca mà!” Nhìn La Duy một chút, lại nói: “Cũng nghe lời công tử nữa.” “Đừng nói bậy!” Thập Cửu mắng Tứ Thập Nhị: “Ngươi tất nhiên là phải nghe lời công tử!” La Duy cười đến ho khan vài tiếng: “Nghe lời ta, cũng phải nghe lời Thập Cửu ca.” Y nói với họ: “Ca ca chính là ca ca, hắn sẽ không hại các ngươi.” Bốn người đều gật đầu. Thập Cửu khi còn là ảnh vệ, xếp hạng cao nhất, cũng là tuổi lớn nhất. Ảnh vệ Kỳ Lân đều được dạy từ nhỏ, lời của tiền bối huynh trưởng, đối với các ảnh vệ mà nói, cũng không khác gì thánh chỉ. Cho dù dược tính trong cơ thể họ rất mạnh, có khi thật sự không thể giảm bớt, phải cùng nhau giao hoan phát tiết, nhưng tình cảm của các ảnh vệ với nhau vẫn là tình cảm gia đình, không xấu xa như người ngoài nói. “Đệ tử của cha ta là Tạ Ngữ, Tạ công tử đã đi Nguyệt Châu.” La Duy nói với các ảnh vệ: “Việc này các ngươi đều đã biết?” “Nhị Thập Cửu đã nói qua.” Thập Cửu nói, nói cho hết lời, mới nhớ Nhị Thập Cửu giờ gọi Vệ Lam, vội nói với La Duy: “Ý thuộc hạ là, Vệ Lam đã nói với chúng thuộc hạ rồi.” La Duy không lưu tâm, cười nói: “Cha mẹ Tạ công tử sẽ tới thượng đô, ta muốn các ngươi hộ tống họ tới Nguyệt Châu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]