A Sửu mang theo tội nô ra chỗ nhóm khất cái ở thượng đô. Tội nô tuy ở thượng đô lâu hơn, nhưng không biết trên phố hoa có cây cầu Hương Phấn, dưới gầm cầu Hương Phấn có thể trú tạm.
A Sửu sau khi đến gầm cầu Hương Phấn liền bắt đầu phát bệnh, thuốc cũng không còn tác dụng nữa, nước chảy ra từ miệng vết thương không còn là màu vàng, mà biến thành nâu.
Tội nô nóng vội, y đã vài năm không nói chuyện, lần này lại mở miệng: “Ngươi phải đi khám đại phu.” Lời nói của y, nhóm khất cái nghe không hiểu, tội nô lại phải nói lại mấy lần.
Tội nô nói chuyện không còn được như bình thường, nhóm khất cái không hiểu, nhưng A Sửu lại hiểu. Hắn chỉ chỉ chính mình, lại lắc lắc tay với tội nô.
“A Sửu à…” Có lão khất cái thấy A Sửu như vậy, khuyên tội nô đừng nóng vội, rồi nói: “Ngươi muốn về Tuyên Châu cơ mà, cứ như vậy ngươi còn mạng để trở về sao?”
Tội nô vội dập đầu trước lão khất cái.
“A Sửu như vậy thần tiên cũng khó trị.” Lão khất cái nói với tội nô: “Không những trên người chúng ta không có tiền, mà dù chúng ta có tiền mời đại phu, cũng không đại phu nào có thể trị khỏi.”
Nhóm khất cái lực bất tòng tâm, những kẻ lang thang xin ăn ở phố hoa đều biết tội nô này, là kẻ ngay cả súc sinh cũng có thể thân cận, A Sửu mang theo loại người này, đúng là rảnh rỗi tìm việc làm chơi. Nhưng nay A Sửu thành ra thế này, tội nô đối với A Sửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313210/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.