“Điện hạ, đó là Vệ Lam?” Tận đến khi La Duy và Vệ Lam đã không còn thấy bóng dáng, Phúc Vận mới chạy tới phía sau Long Huyền.
Long Huyền không hề phản ứng, chỉ nhìn về phía La Duy rời đi đến xuất thần.
“Điện hạ, họ Vệ chỉ là một thị vệ trong tướng phủ, hắn động thủ với điện hạ, tội không thể tha!” Phúc Vận bất bình nói: “Tả tướng phủ cũng chẳng coi ai ra gì!”
Long Huyền lúc này mới liếc nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận bị Long Huyền nhìn vội vàng cúi đầu.
“Việc nhỏ mà thôi.” Long Huyền nói: “Đừng so đo.”
“Nô tài biết rồi ạ.” Phúc Vận vội hỏi.
“Từ thị đã chết?” Long Huyền xoay người đi hơn mười bước mới hỏi.
“Vâng.” Phúc Vận đáp
“Nàng tênTừ Nhu.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
“Cái gì.” Phúc Vận ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng kịp, Từ Nhu chính là tên thật của trắc phu nhân: “Nô tài nhớ rồi.”
Long Huyền nói: “Tìm một nơi yên tĩnh an táng nàng.”
“Vâng.” Nước mắt Phúc Vận rơi xuống khỏi hốc mắt: “Nô tài đi ngay.”
Long Huyền cất bước định đi.
“Điện hạ.” Phúc Vận lại hỏi Long Huyền: “Vậy còn tiểu chủ tử?”
“Không phải việc của chúng ta.” Long Huyền nói: “Đừng lo.”
Những đứa trẻ hoàng gia không thể chào đời, đều do chùa Hộ Quốc xử lý, từ trước tới nay đều giữ kín không nói ra.
“Nô tài hiểu rõ.” Phúc Vận thầm biết mình vừa hỏi một câu đáng đánh, nhưng may mắn là, lần này Long Huyền không để ý.
Long Huyền bước nhanh giữa con đường trong núi, từ nay về sau, Long Huyền không còn nhắc tới Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313199/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.