“Tiểu Duy có lẽ là đi ra ngoài chơi?” Phó Hoa nói.
“Nàng không biết hiện tại có bao nhiêu người muốn mạng của nó sao?” La Tri Thu chắp tay sau lưng đi qua đi lại: “Tiểu Duy cũng không phải người tùy tiện ra khỏi cửa!”
Phó Hoa nói: “Tắc nhi đã ra ngoài tìm, lão gia cứ ngồi xuống chờ đi.”
“Nàng làm mẹ thế nào vậy?” La Tri Thu lần đầu tiên nổi giận với thê tử kết tóc cả đời: “Nàng không lo lắng hay sao?!”
Phó Hoa sững sờ nhìn La Tri Thu, sau đó rơi nước mắt, người này lại mắng bà trước mặt các con?
Hứa Nguyệt Diệu thấy thế vội vàng đứng dậy nói: “Nương, con với nương về phòng chờ đi.”
Phó Hoa đứng dậy bước đi.
La Khải nhìn Diệp Tú ra hiệu, Diệp Tú cũng vội vã đi theo.
La Tri Thu hiện tại không rảnh để ý đến tâm tình của phu nhân, nói: “Ta phải đi gặp bệ hạ.”
La Khải lại nghĩ tới chuyện La Duy lật đổ Liễu Song Sĩ, không biết có bao nhiêu người của hữu tướng muốn La Duy chết, trong lòng phát lạnh, đâu còn có thể ngồi yên: “Con cũng đi ra ngoài tìm xem.”
Quản gia lúc này mới đưa người gác cửa sau tới.
“Tướng gia, đại công tử.” Người này nơm nớp lo sợ nói: “Ngày hôm qua khi trời sắp sáng, có mấy hạ nhân mang một thùng gỗ lớn ra khỏi phủ.”
La Tri Thu vội hỏi: “Thùng gỗ lớn?”
Gác cổng nói: “Một chiếc thùng màu đen, đặt trên xe vẫn vận chuyển củi hàng ngày.”
La Khải nói: “Trong phủ khi nào cần chở củi?”
Gác cổng nói: “Trong phủ luôn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313162/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.