La Duy buông tay, nhìn thấy Hưng Võ đế đi tới, quỳ rạp xuống đất, trong thâm tâm vẫn không cam lòng, quốc sư này nhất định là biết được gì đó rồi, như thế nào y cũng phải tìm hiểu rõ.
“Bệ hạ.” Phất Y đại sư nhìn thấy thánh giá nhưng lại không quỳ, chỉ khom người thi lễ: “Bần tăng chỉ là cùng tam công tử nói vài câu Phật lý, xem ra Tam công tử với Phật vô duyên.”
Hưng Võ đế một bên để La Duy bình thân, một bên cùng Phất Y đại sư nói đùa: “Quốc sư muốn độ hóa tiểu tử này?” Hưng Võ đế cũng tôn Phật, chỉ là ở phương diện người làm phụ thân, khi nghe La Duy không có duyên với Phật, ngài vô cùng vui vẻ, không ai hy vọng con mình bước vào cửa Phật, Hưng Võ đế cũng như vậy, ngài muốn La Duy cả đời được sống trong vinh hoa phú quý.
“Tam công tử.” Phất Y đại sư nói với La Duy: “Có một số việc, Phật dạy không thể nói, thì không thể nói.”
La Duy tức giận, đã không thể nói, vậy những lời ban nãy cần gì ngài phải nói? Hay là… La Duy nhớ tới chuyện quốc sư cùng đi với Long Huyền, hay là người nọ đang giúp Long Huyền biện hộ? Long Huyền hiện tại thế bại, tại sao quốc sư này phải giúp hắn? Muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
“Duy nhi, ngươi về điện Trường Minh trước đi.” Hưng Võ đế nhìn La Duy tâm thần không yên: “Trẫm và quốc sư còn có chuyện riêng.”
La Duy về điện Trường Minh trước, hiện tại cách thời gian lâm triều còn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313150/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.