Bắc Yến rút quân, Vân Quan đại thắng. 
Tin chiến thắng truyền vào kinh thành, vua và dân đều mừng rỡ. 
Hưng Võ đế trọng thưởng quần thần có công, trong đó Liễu Ngộ Sinh bị đẩy lên làm công thần hàng đầu. 
Liễu Ngộ Sinh đối với chuyện này mờ mịt không hiểu tại sao, hắn sao lại trở thành người có công đầu? Mà Long Huyền và Liễu Song Sĩ lại càng bất an, thực sự đoán không ra Hưng Võ đế có dụng ý gì. 
La Duy trở lại kinh, liền tới điện Trường Minh. 
Hưng Võ đế nhìn La Duy mất đi một ngón tay, đau lòng không thôi: “Còn đau không?” Ngài hỏi La Duy. 
“Miệng vết thương đều đã khép rồi ạ.” La Duy cười với Hưng Võ đế: “Tiểu thần không đau.” 
Hưng Võ đế giận dữ: “Duy nhi, ngươi đang thầm trách trẫm phải không?” 
La Duy nói: “Tiểu thần không dám, bệ hạ bất động với Liễu gia nhất định có lý do.” 
Hưng Võ đế xoa đầu La Duy: “Sự nhẫn nại của trẫm cũng có giới hạn thôi.” 
La Duy nhìn Hưng Võ đế: “Bệ hạ?” 
Hưng Võ đế lại cúi đầu nhìn ngòn tay bị thiếu của La Duy, miệng vết thương đã đóng vảy, còn nhìn thấy chút thịt hồng hồng. “Duy nhi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Ngươi không yêu quý bản thân sao?” 
La Duy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hưng Võ đế giờ đã có thật nhiều tóc trắng, chắc hẳn những ngày này hoàng đế cũng phải chịu dày vò. “Bệ hạ, tiểu thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.” La Duy nói: “Tính mạng của tiểu thần không là gì cả.” 
Hưng Võ đế thở dài, ôm La Duy vào trong ngực. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/1313143/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.