La Duy cúi đầu đọc sách, là y cố ý nói cho Hưng Võ đế nghe. Hưng Võ đế giàu có nhất thiên hạ, không xót tiền, nhưng nếu có kẻ âm thầm mưu đồ cướp giang sơn của ngài, La Duy không tin Hưng Võ đế còn có thể bình tĩnh ngồi ở điện Trường Minh, lạnh lùng nhìn các đại thần giải quyết. Mặc kệ lời La Duy nói là thật hay giả, thì sự tình liên quan đến giang sơn, Hưng Võ đế nhất định sẽ điều tra, hơn nữa phải tra đến cùng. Giữa trưa, La Duy cùng Hưng Võ đế dùng cơm, Hưng Võ đế trước đó đã phái người tới La phủ hỏi khẩu vị của La Duy, biết trong khoảng thời gian này La Duy không thích ăn mặn, cho nên bữa cơm trưa này chỉ có rau dưa làm món chính. Dùng xong cơm trưa, Hưng Võ đế theo thường lệ định đi nghỉ trưa, La Duy liền hỏi Hưng Võ đế: “Bệ hạ, tiểu thần có thể đi gặp hoàng hậu nương nương không?” Hưng Võ đế đồng ý. La Duy đến điện Phượng Nghi của hoàng hậu La Tri Ý. La Tri Ý không giống Phó Hoa, quả thực rất thích đứa cháu này. Thời điểm nhìn thấy La Duy, La Tri Ý cũng hoảng sợ, nàng còn tưởng rằng tiểu muội La Tri Cẩm tái thế, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lôi kéo La Duy thăm hỏi ân cần. La Duy hiện tại biết cách chiều lòng người, nói mấy câu đã khiến hoàng hậu cười thật tươi. La Duy âm thầm thở dài vì La Tri Ý, đại cô cô của y làm người khoan hậu, ở thâm cung nhiều năm lại vẫn mang theo vài phần khờ khạo, nữ tử như vậy nếu không có đế vương ân sủng, căn bản không có khả năng sống sót tại nơi này. Kiếp trước sau khi Đế – Hậu bất hoà, La Tri Ý trải qua chuỗi ngày gian nan, khi đó nàng mới suy tính cho bản thân mình, bắt đầu tranh đấu, nhưng nàng không giỏi chuyện này, cho nên kết cục cuối cùng, vẫn là nhìn mẫu tộc hủy diệt, bản thân bị phế đi hậu vị, treo cổ tự sát nơi lãnh cung. Sau khi làm cho La Tri Ý vui vẻ, La Duy liền đứng dậy cáo từ. Ra khỏi điện Phượng Nghi, La Duy nhìn người tiễn mình ra, thái giám tổng quản điện Phượng Nghi – Thượng Hỉ – nhỏ giọng nói: “Công công có chỗ nào kín đáo, để ta nói với công công vài câu không?” Thượng Hỉ đưa La Duy tới một nơi yên tĩnh. La Duy cũng không nói nhiều, lấy ngọc bội đeo bên hông ra, đưa cho Thượng Hỉ. “Tam công tử?” Thượng Hỉ cả kinh, vội vàng quỳ xuống trước mặt La Duy, “Nô tài không dám.” La Duy xoay người nâng Thượng Hỉ dậy, y không nghi ngờ đại thái giám trung thành này. Kiếp trước sau khi hoàng hậu tự sát, tất cả mọi người không có động tĩnh gì, chỉ có hoạn quan này cố ý tìm đến lãnh cung, uống thuốc độc tuẫn chủ mà đi. Khi đó Thượng Hỉ cũng không phải là không còn đường sống mới đi tìm cái chết, khi đó gã đã được điều đến điện Trường Minh hai năm, việc hoàng hậu chết đối địa vị của gã không có chút nào ảnh hưởng. “Tam công tử, ngài có ý gì?” Thượng Hỉ nhỏ giọng hỏi La Duy. “Chê ngọc này không tốt?” La Duy hỏi. Thượng Hỉ vội đáp: “Nô tài không dám, chỉ là nô tài không thể không công mà hưởng lộc.” “Ta mới vừa ở điện Trường Minh nghe thái y Tôn Anh báo lại, nói Liễu phi động thai…” La Duy cũng đè thấp giọng nói với Thượng Hỉ: “Mấy ngày nay ngươi hãy theo dõi Liễu phi và điện Nga Anh cho ta.” Thượng Hỉ nói: “Liễu phi nương nương muốn làm gì bất lợi đối với hoàng hậu nương nương?” La Duy nói: “Phòng bị người không hề vô ích, ta hiểu ý tứ của thái y, thai nhi này của Liễu phi sợ là không thể giữ, đừng để ả mượn chuyện này mà gây họa. Ta sẽ ở trong cung nhiều ngày nữa, xảy ra chuyện lập tức nghĩ cách báo cho ta.” “Tam công tử.” Thượng Hỉ có chút choáng váng, lời nói của La gia tam công tử có thể tin chứ? La Duy khẽ cười nói: “Nương nương là cô cô ta, chẳng lẽ ta lại hại người thân của mình?” Chính là những lời này khiến Thượng Hỉ lĩnh mệnh. “Nhận lấy đi, ngươi xứng đáng.” La Duy nhét ngọc bội vào lòng Thượng Hỉ, “Nhớ kỹ, việc này đừng cho nương nương biết.” “Vâng, nô tài hiểu.” Thượng Hỉ cầm ngọc trong tay, biết khối ngọc này giá trị xa xỉ, La Duy đã cho gã một phần đại lễ. La Duy xoay người rời đi, Thượng Hỉ theo sau cũng làm như không có việc gì, trở lại điện Phượng Nghi. Liên tục mấy ngày La Duy đều ở tại điện Trường Minh, điều này khiến y nắm được một chút lịch sinh hoạt của Hưng Võ đế. Mỗi ngày vào triều, sau đó trở lại điện Trường Minh, phê tấu chương, cùng đại thần trao đổi quốc sự, ăn cơm ngủ nghỉ, tất cả đều làm tại điện Trường Minh, thỉnh thoảng đi ngự hoa viên tản bộ, không có hậu phi đến điện Trường Minh, ngài cũng không đến hậu cung, đường đường vua của một nước, thế nhưng lại tựa như cấm dục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]