Anh cô đơn mà khát cầu nhìn Lý Hiền, đang định lặng lẽ đóng cửa rời đi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt nhìn sang của Lý Hiền, anh bỗng dưng dừng lại ở đó.
"Tề Tuyên."
Tề Tuyên đóng cửa lại, vẫn là đi vào bên trong. Anh đi đến bên giường Lý Hiền, cứ ngây ngốc đứng đó, muốn nói chuyện lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hai tay thả lỏng buông xuống, nắm đấm nắm chặc buông ra.
Tiêu Vũ đứng lên đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang Lý Hiền một cái, ý là đã không cho ta quá nhiều thời gian, sau đó liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Xin lỗi." Một lúc thật lâu sau, Tề Tuyên mới nhả ra một câu.
Lý Hiền: "..." Ngay cả anh chàng này cũng mặt đầy tội lỗi nhìn cậu. Cậu lại thở dài, "Anh không có lỗ gì với em cả, em bị thương không có liên quan gì đến hai anh, là do em đầu óc giật gân chạy đi cứu cậu ta."
"Là anh đã không bảo vệ em tốt." Tề Tuyên tiếp tục khổ sở nói.
Lý Hiền: "..." Cậu không thể không quan sát khuôn mặt buồn bã ỉu xìu của Tề Tuyên một chút. Mái tóc lộn xộn xấu xí, mặt mày hốc hác, giống y hệt với Tiêu Vũ. Mà ngay cả lời kịch cũng giống nhau y đúc.
"... Em chỉ bị gãy xương mà thôi." Trước đây cậu đóng phim cũng thường bị thương, chỉ có điều trình độ này thì nặng một chút, ầy, bộ phim này là coi như hết diễn rồi.
"Anh có thể chạm vào em không?" Tề Tuyên ngập ngừng.
Lý Hiền: "..." Hey, đừng có bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nga-tam-phi-thach/1215546/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.