Bởi vì kiều tử lam lần đầu tiên phát biểu nên bình luận xoát xoát lại lên cao, rất nhiều người khoa trương.
– “Người thật đáng yêu, thực lễ phép!” Post xong. Càng nhiều độc giả hy vọng tác giả có thể phát biểu, trao đổi nhiều hơn.
Mà Đem đại sư nghe được tôn tử nhà mình biểu tình vui tươi hớn hở, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bước nhanh đến sau lưng tôn tử, giương mắt tìm tòi.
Tôn tử bị dọa thét một tiếng chói tai:
– “Mẹ ơi ~~~~~~” Được rồi, tôn tử ngoan thiếu chút nữa bị dọa tới tiểu không khống chế được. Thở phì phì kêu:“Gia gia, người làm gì, dọa chết con!”.
Đem đại sư hồn nhiên, đối với tôn tử kêu gào không đáng để ý tới, chỉ vào màn hình nói:
– “Người này rốt cục cũng online! Mau, con cho ta viết bình luận, tốt nhất có thể cùng hắn trò chuyện!”.
Tôn tử rầu rĩ, nếu có thể chống đối lại thì tốt rồi, mỗi ngày hắn đều phải phát vài trăm bình luận, còn có người so với hắn càng khoa trương hơn, ai biểu Lam Sủi Cảo thần bí như vậy, có thể trò chuyện được với người là sự tình tốt đẹp cỡ nào a, tuyệt đối có thể đi khoe khắp nơi.
Đầy lý tưởng, đầy cốt cảm. Ý tưởng không thực tế không cần có, bằng không đến cuối cùng thương tâm cũng chỉ có chính mình mà thôi!
Cuộc sống mỗi ngày của Kiều Tử Lam hết ăn, lại ngủ, rồi công tác, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, thường thường nhận được vài tin nhắn của Lãnh Sở Diệp, cơ bản đều là hỏi một ít vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-my-vi-van-hoc/202629/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.