Chương trước
Chương sau
Là một người có lực chú ý hoàn toàn dừng lại ở việc mình thích gì đó, cái khác cơ bản quẳng sau đầu, Kiều Tử Lam bởi vì mỹ thực mà không hiểu cảm tình như thế nào, hoặc là cảm giác nói thích một người. Hiện tại, Lãnh Sở Diệp đang nghĩ như thế nào để Kiều Tử Lam hiểu ý tưởng và cảm giác trong lòng hắn.
Con đường này rất gian nan. Muốn thành công, phải trả giá bằng tâm huyết rất lớn. Để một người thông suốt cũng không phải dễ dàng gì, huống chi lại là cảm tình. Nếu dám chấm dứt cảm tình với Kiều Tử Lam, cuối cùng có thể trở mặt thành thù.

Thoạt nhìn Kiều Tử Lam là người dễ ở chung, lại có cảm giác thân cận, nhưng bên trong tồn tại một cỗ quật cường. Hắn sẽ không để ý nghĩ của mình ảnh hưởng bởi người khác, xem nhiều thứ, cái gì tốt, cái gì là xấu , đối với chính mình có lợi nhất, lập tức quyết định, không ai có thể thay đổi.
– “Chúng ta đi chỗ nào chơi?” Kiều Tử Lam đi ra thông đạo quán Thuỷ tộc.
– “Ân, ca kịch, thế nào?” Lãnh Sở Diệp trưng cầu ý kiến.
– “Vâng!” Vì thế hai người sung sướng an vị trên xe hướng viện ca kịch đi tới. Đảo mắt đi ra cửa viện ca kịch. Xe bị dừng ở tầng mây không trung bãi đỗ xe. Sau đó thông qua ‘Thê Khí không’ nháy mắt là tới.
Vừa dừng lai Kiều Tử Lam đã bị Lãnh Sở Diệp mang vào. Vào cửa, trống trải không nhìn thấy gì cả. Trước mắt cũng chỉ còn lại vài cánh cửa. Trên cửa phát ra một đám tự thể phát sáng, cùng loại với LED, nhưng so với bọn họ càng có cảm giác tồn tại.
Tổng cộng hơn mười cửa, trên mỗi cửa đều đánh dấu tên ca kịch hôm nay sẽ diễn. Kiều Tử Lam xem qua một lượt, bởi vì chưa biết qua, cho nên y không biết xem vở kịch nào.
– “Muốn xem vở nào?”.
– “Không biết. Emmđều không có xem qua.”
– “Vậy giao cho anh đi.”
Lãnh Sở Diệp mang theo Kiều Tử Lam đi vào cửa thứ ba, trên cửa có hàng chữ [Quốc Gia Xinh Đẹp], cùng với danh sách diễn viên.
– “Anh xem rồi?”
– “Có thể nói như vậy!” Lãnh Sở Diệp không nói dối.
– “Vậy…….” Y muốn nói, kia còn cùng ta xem làm gì.
– “Không có việc gì!” Lãnh Sở Diệp hiểu được ý nghĩ của y, hồi đáp.
Mỗi một cửa đều có sân diễn khác nhau, trong thiết kế quản lý sẽ lần lượt thay đổi không gian, loáng thoáng có thể nhìn được vài cái điểm đen di động phía trước.‘ Viện Ca Kịch Sung Sướng’ sở dĩ như tên, ngoài tiết mục thú vị, chủ yếu là toàn bộ hình dạng viện ca kịch, là cái dải băng tiểu sửu lôi kéo, dải băng là một cái thông đạo sẽ lần lượt thay đổi, sau đó tiểu sửu theo thứ tự tiến vào các bộ vị thân thể khác nhau, mà phương diện này chính là sân ca kịch. Rất có sáng ý cùng hỉ cảm.
Vừa mới vào Kiều Tử Lam không thấy rõ hình dạng viện ca kịch, lúc trở về ngồi trên xe, theo xa xa mà nhìn, mới thấy rõ. Thì ra là thế.
Ca kịch ở cửa thứ ba có sân ở bộ vị trái tim tiểu sửu, chính là mỗi một kỳ ca kịch sẽ bài tiết mục trung vương. Cho nên người xem so với sân nơi khác nhiều hơn một chút, như sân ca kịch não bộ, theo thứ tự đều có phát chủ đề, có rất nhiều người thích xem trinh thám, sẽ đi cửa não bộ. Cũng có người thích cuộc sống giản dị, sẽ đi chân bộ.
[Vương Quốc Xinh Đẹp] nghe nói là một bộ chuyện xưa giảng giải về tình yêu hưng suy vương quốc, kỳ thật toàn bộ nọi dung rất đơn giản, từ hưng thịnh đến suy tàn, đến quá trình một lần nữa phục hưng, trong quá trình nhân vật chính gặp nhiều gian khổ, lại vẫn như cũ ý chí vững bền trong cuộc sống, đi đến cùng.
Nhìn diễn viên biểu diễn trên đài rất nghiêm túc, nhìn Lãnh Sở Diệp, Kiều Tử Lam mới hiểu được thế giới này mỗi người đều nhiệt tình yêu thương công việc, như người đang diễn trên đài, bọn họ mỗi một người đều có giấc mộng trở thành tinh linh trên vũ đài, có thể đem từng nhân vật mỗi một bộ kịch diễn rất sống động.
Trên sân kịch từ bối cảnh đến cách ăn mặc của diễn viên mặc đều phụ trợ tạo nên một vở kịch hay ra giữ được vị trí trong lòng khán giả giả. Vở kịch dài khoảng hai giờ, xem xong Kiều Tử Lam đã đói từ trước ngực đến sau lưng, nhưng là lại ngượng ngùng không nói, ngẫm lại Lãnh Sở Diệp hẳn là cũng giống mình nhau, nhưng y không nghĩ ăn bên ngoài, thật là khó xử.
– “A, mấy giờ rồi anh!” Kiều Tử Lam.
– “Đói bụng?” Lãnh Sở Diệp nhìn y.
– “Ân, bảy giờ, quá trễ rồi.”.
– “Chúng ta về nhà đi?” Lãnh Sở Diệp.
– “Vâng”.
Hai người lên xe, chạy về nhà Kiều Tử Lam.
Xuống xe, Kiều Tử Lam vừa định nói hẹn gặp lại, chợt nghe Lãnh Sở Diệp hỏi:
– “Không mời anh cùng dùng bữa sao?”.
Quả nhiên, không thể tùy tiện nói lung tung mà.
– “A, đúng nha. Anh cũng chưa ăn, vậy, vào nhà ăn cơm tối cùng em!” Kỳ thật Kiều Tử Lam rất kinh ngạc,y cảm thấy Lãnh Sở Diệp không giống người sẽ tùy tiện ăn cơm ở nhà người khác. Bất quá không biết sao, khi y nghe Lãnh Sở Diệp nói như vậy lại rất vui.
– “Anh muốn ăn món gì?” Kiều đầu bếp tự tin tràn đầy.
– “Em ăn gì, anh ăn đó.” Lãnh Sở Diệp thản nhiên trả lời.
– “Ách… hy vọng anh không chê, anh ngồi nghỉ, xem tin tức, em chuẩn bị một chút!” Vừa nói vừa biến mất ở phòng khách.
Lãnh Sở Diệp cảm thấy chuyện mình không biết còn rất nhiều, nhìn bố cục đơn giản trong phòng, Kiều Tử Lam ở tại chỗ này, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, phải nhanh thực hiện kế hoạch mới được. Không thể chờ lâu.
Nấu ăn lần này Kiều tử lam cẩn thận và để tâm hơn, chủ yếu là do có người thử tày nghệ của y.
Tuy nhiều thời điểm, cố ý che dấu tài năng của mình, vì đối với mọi người bình thường mà nói đều là không thực tế, ‘phẫn trư ăn lão hổ’ có đôi khi không nên, khi ngươi không nghĩ đến thật sự sẽ biến thành heo.
Lòng người khó dò. Lòng người, tuyệt đối không đáng tin. Đây cũng là một chuyện xa xưa, cho dù thời điểm ngươi cảm thấy hiểu rõ người này, mà người đó sẽ làm một ít chuyện mà ngươi không hề biết.
Đều là tâm linh yếu ớt, dễ dàng bị rất nhiều sự vật xung quanh ảnh hưởng đến kết quả. Chuyện xưa Ba người thành hổ cũng đã chứng minh đạo lý này, tâm, không phải tất cả mọi người đều kiên cường, đa số mọi người sẽ bị một số việc nhỏ ảnh hưởng chủ kiến, bị người nắm mũi dắt đi.
Tuổi trẻ, chúng ta có sự quật cường, cho dù phía trước là sông băng, chúng ta cũng nhất định phải qua đi. Bị thương sẽ làm chúng ta khiếp đảm, sau đó chậm rãi bị thời gian dần dần bào mòn, mất đi một loại cảm giác tên là kích tình gì đó.
Năm tháng dần trôi nghiễm nhiên sẽ nghiêm kín đem chúng ta bao vây chặt chẽ, không có khe hở để bất cứ cái gì có thể tiến vào, liền bình yên sống cuộc sống nhỏ bé vô vị của chính mình.
Năm đó thoả thuê mãn nguyện, nay không hề có ý chí chiến đấu. Đây cũng kết qủa cuối cùng.
Bóng tối xướng lên giai điệu của riêng mình.Yên lặng, phất tay cáo biệt đời sau. Ánh sáng biến mất theo vầng thái dương bắt đầu biểu hiển mị lực của đêm đen, trăng đêm bên cạnh híp mắt đánh giá mọi thứ. Đêm cuối thu, trời rét lạnh thấu xương xuyên qua một đám người.
Lãnh Sở Diệp lặng lẽ đi đến phòng bếp, muốn nhìn một chút, Kiều Tử Lam làm như thế nào.
Thật kinh hỉ. Bình thường, Kiều Tử Lam có bao nhiêu lạnh nhạt, nhưng ở phòng bếp lại hài hòa bình thường, mười phần khí phách, tay Kiều Tử Lam cầm dao thái liên tục, Lãnh Sở Diệp sợ y tổn thương đến bàn tay nhỏ bé.
Tất cả đều là sự quan tâm, Kiều Tử Lam nấu nướng thuần thục như một vầng thái dương trong mắt Lãnh Sở Diệp, vào mùa này, lại còn là ban đêm, thật tự nhiên chiếu sáng tâm của hắn.
Ban đầu Lãnh Sở Diệp kinh hỉ sau lại suy nghĩ sâu xa, sau đó ngơ ngác nhìn Kiều Tử Lam. Đến khi y quay đầu:
– “Sao anh lại vào đây? Đói bụng a? Rất nhanh là xong rồi. Chờ một chút!”.
– “Không phải, em cứ làm đi, anh nghĩ nhìn xem em làm như thế nào!” Lãnh Sở Diệp nói.
Kiều tử lam cũng không có gì để ngượng ngùng, muốn xem thì xem đi, bản thân chuyên tâm làm đồ ăn.
Mùi thơm đã bay tới phòng khách, Lãnh Sở Diệp ngồi ở ở sô pha tinh thần bình thường, quả nhiên, tận mắt trông thấy cuộc sống của tiểu tử là lựa chọn sáng suốt nhất.
– “Xong rồi, chờ em đem đồ ăn lên! Anh chờ chút.” Xoay người đi vào phòng bếp. Tới tới lui lui vài lần, trên bàn có bốn món ăn trong đó có một món canh. Lãnh Sở Diệp kinh ngạc. Anh không nhìn lầm? Đây là cái gì. Thơm quá!
Các món ăn được đem lên hết, Kiều Tử Lam bắt đầu giới thiệu:
– “Đây là tôm cầu chi sĩ hoàng kim, kế là món cà rốt hắc tiêu ngưu liễu, trứng bọc thoi cua, rau trộn tam ti, bài cốt bát trân bảo”.
Lãnh Sở Diệp nghe tên món ăn đặc biệt như vậy, hình như chỉ xuất hiện ở trong [ Trù Hồn ], trong thực tế cũng có người có thể nấu ra các món như thế, hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Tử Lam, vừa lúc thấy đôi mắt tỏa sáng …….
PS: Chế tác Mỹ thực trứng bọc thoi cua.
Con cua không thể ăn cái gì hoặc là không thích ăn ăn cái gì có thể bỏ qua. Những người sành ăn sẽ không làm vậy! Đầu tiên xử lý tốt thoi cua cắt làm hai, thêm muối, tiêu bạch hồ, rượu, gia vị ướp khoảng 10 phút, sau đó bỏ tinh bột trên mặt. Bắc nồi lên bếp nấu, cho dầu vào, đem cua cẩn thận bỏ vào trong nồi, tạc cua một thời gian, đập trứng vào chén, cho muối, dùng đũa đánh trứng nổi bọt càng nhiều càng tốt. Tạc cua xong, đem toán mạt khương mạt thông mạt bỏ vào nồi xào ra mùi thơm, cho vào rượu đế nồng độ cao để thơm, thêm một ít sinh trừu để ngon miệng, để lửa lớn, đổ trứng vào, chuyển động nồi, làm trứng bao vây cua lại, rất nhanh là xong, rải hành thái lên.
Chú ý:1, Cua chọn cua đực, thịt nộn nhiều nước; Cua cái thích hợp hấp, thịt nhiều.
2, Trứng chọn chim dưới đất càng thơm, trăm ngàn lần không cần bỏ tinh, trứng chim có nhiều vị tinh.
3, Thời điểm tạc cua lửa không nên quá lớn, để tránh dính vào người.
4, Dầu số lượng vừa phải, chiên trứng dầu càng nhiều càng ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.