**Từ đây trở đi ta sẽ thay đổi xưng hô của Lãnh Sở Diệp đối với Kiều Tử Lam. Thay từ tôi sang anh. Đang theo đuổi người ta mà xưng hô tôi nghe sao dễ mất tình cảm quá ! ^_^**
– “Đúng rồi, ừm…anh đã gọi bác sĩ đến, có lẻ lát nữa sẽ tới đây!” Kiều Tử Lam vừa đổi xong quần áo đi ra, nghe được hai chữ ‘Bác sĩ’ này như bị sét đánh. Ngơ ngác trong chốc lát.
– “Sao thế? Em sợ Bác sĩ’!”.
– “Không phải, không phải, tôi không thích, cảm giác không có bệnh gì lại mời bác sĩ khám” Kiều tử lam tìm cớ.
– “Cho dù là bệnh nhẹ cũng phải khám, nếu không tạo thành bệnh nặng thì đã chậm, tuy rằng nhân loại hiện tại sống rất lâu, nhưng chung quy không trốn thoát được bệnh tật nguy hiểm.” Lãnh Sở Diệp nhìn chằm chằm Kiều Tử Lam.
Không phản bác được. Trong chốc lát, xuất hiện một vị mặc quần áo hưu nhàn dễ nhìn ở cửa.
Lãnh Sở Diệp xác định người tới.
Mạch Nguyên Kiệt không thể tưởng thượng được chủ tử nhà mình lại sẽ tới địa phương này, ‘Phòng Phúc lợi’ đơn sơ, bốn phía hoang tàn vắng vẻ. Bất quá hắn cũng không dám hỏi, đến địa điểm được chỉ định, đợi thật lâu cũng chưa có ai mở cửa, chẳng lẽ đi nhầm ?
Đáp án đương nhiên là không, cửa vẫn là mở, mà người mở lại là Lãnh Sở Diệp.
– “Chủ nhân!” Hơi cúi đầu.
– “Ừ!” Phất tay ý dừng.
Mạch Nguyên Kiệt ngẩng đầu nhìn về thiếu niên phía trước, tức khắc cả kinh, chủ nhân là muốn ta xem bệnh cho thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-my-vi-van-hoc/1310435/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.