Chương trước
Chương sau
Không thẹn là yêu xe ‘Tia chớp hiệp’của Lãnh Sở Diệp, trong nháy mắt đã tới quảng trường Tây Lỗ Lỗ, hắn quyết định trước đến quán Bar Trông Mòn Con Mắt ngồi chờ bọn họ.
Mà lúc này A Khương trong sáu giờ điên cuồng vận động mua sắm, Kiều Tử Lam cùng Lê Nguyên Mẫn làm ‘Người hầu’ mệt chết mệt sống, thề tuyệt đối không bồi người này đi mua sắm nữa, rất hố người, đều nói nữ nhân yêu mua sắm, một người nam nhân như hắn cũng như vậy, bất quá cũng không thẹn với khuôn mặt này, hai người nhìn và hiểu suy nghĩ của nhau, ánh mắt đầu hàng nhìn xe chạy không trạng thái xa xa, mà A Khương lại cảm thấy bọn họ rất kỳ quái, chẳng lẽ có gì đẹp sao?
– “Chúng ta khi nào, thì đi quán bar?” Kiều Tử Lam hỏi Lê Nguyên Mẫn.“Muốn xem Khương Đại mua sắm cuồng khi nào thì bạo phát à!”.
A Khương cảm thấy bọn họ châm chọc mình, khóe miệng co rút, đối với người bán hàng nói:
– “Này, này, này, còn có cái này, đều lấy cho tôi, đưa đến địa chỉ này!” Nói xong đem địa chỉ cho người bán hàng.
– “Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” A Khương ra lệnh! Xoay người hướng cửa đi ra. Hai ‘Người hầu’ nhìn lẫn nhau, sau đó theo sát.
Đi chưa được mấy bước, từ xa có thể nhìn thấy bảng hiệu ‘Trông mòn con mắt’, chữ rồng bay phượng múa, rất khí phái.
Hiện tại, thời gian đã chạng vạng, màn đêm đặc biệt đến mau, đèn ly rượu nê ông trong suốt như giọt nước mưa, không có cảm giác yêu diễm, lại có một phong cách riêng. Khắp nơi lộng lẫy cao nhã, nhịn không được, lẳng lặng đứng bên đường, cảm thụ phong cảnh này.
Đi vào ‘Trông mòn con mắt’, mỗi người đều nhẹ giọng nói chuyện với nhau, quán bar tràn ngập một cỗ thanh nhã, âm thanh đàn dương cầm làm người ta thư sướng, ánh sáng mông lung, không gian mơ hồ, lại thấy được một thân ảnh quen thuộc.
– “Đó là lãnh tiên sinh?” Kiều Tử Lam hỏi.
– “A? Để tôi xem, tôi xem nào.” A Khương.
– “……”.
– “Thật là A Lãnh nha, hắn sao lại ở nơi này?” Nói xong hồ nghi nhìn Lê Nguyên Mẫn. Nhìn thấy tầm mắt A Khương, Lê Nguyên Mẫn quay đầu không nhìn. Tốt lắm, đáp án thực rõ ràng, không phải sao!
– “Chúng ta qua đi!” Nói xong ba người đi qua.
Lê nguyên mẫn:
– “Đến lúc nào?”
Lãnh sở diệp:
– “Không lâu!”
Kiều tử lam:
– “Lãnh tiên sinh, anh cũng vừa đến sao?”.
Lãnh sở diệp:
– “Ân!” Vừa nói vừa nhìn cậu.
A Khương:
– “Mọi người mau ngồi, trước kêu gì uống đi!” Nói xong gọi người bán hàng tới.“Đến, đến, nhìn xem, thích uống cái gì?”.
– “Có thể không uống rượu, được không?” Kiều Tử Lam ngại ngùng.
– “Cậu tới quán bar mà không uống rượu, vậy cậu tới làm gì?” A Khương kinh nghi. Nhưng thấy tầm mắt Lãnh Sở Diệp lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
– “Này….. Tôi sợ uống rượu….. Hơn nữa uống rượu hại thân, các anh cũng ít uống đi!” Kiều Tử Lam ngữ khí mang theo quan tâm nhìn bọn họ.
– “Ân, vậy một ly không có rượu đi!‘Thanh linh vật ngữ’ này hương vị cũng rất được .” Lê Nguyên Mẫn nói.
‘Thanh linh vật ngữ’ là một loại thức uống không có ghi trong menu rượu, bởi vì hương vị thanh lương, vừa uống vào miệng, sẽ có nhiều mùi vị, giống như ngày xưa. Đây là cảm giác của Kiều Tử Lam, cậu cảm thấy rất tốt.
– “Uống ngon thật!” Kiều Tử Lam cười nói. Ánh mắt Lãnh Sở Diệp nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Tử Lam mấp máy, mơ hồ lóe ra một chút ánh sáng không tên.
Kiều Tử Lam một bên uống một bên ngồi lẳng lặng trong góc, nhìn A Khương phát tiết phẫn nộ với Lê Nguyên Mẫn, rất có một cảm giác là oán phụ, đồng dạng Lãnh Sở Diệp cũng rất ít nói, có cơ hội hỏi Kiều Tử Lam, hôm nay thế nào?, vui vẻ không? Có gì nhàm chán không ?. Mà Kiều Tử Lam trả lời đơn giản là ‘Ân, vui vẻ’ như vậy. Toàn bộ quá trình thực tự nhiên, rất hòa hợp, không có cảm giác xấu hổ. Ngồi chơi một lúc chín giờ mới đi ra, trên đường còn ăn một ít điểm tâm ngọt lấp bụng, Kiều Tử Lam ăn thực vui vẻ. Bất quá, hiển nhiên không có ăn no, hắn tính đợi lát nữa về nhà lại ăn một chút gì đó.
Lãnh Sở Diệp gặp Kiều Tử Lam mỗi lần ăn gì, đều rất vui, không có thụ động như trước kia.
– “Ăn ngon lắm sao?”.
– “Không tệ”.
– “Tôi giúp cậu gọi thêm?”.
– “Có thể, bất quá có thể để bọn họ đem quả hạch này đổi thành ô mai, tôi nghĩ tốt hơn!”.
– “Được!”.
Đầu bếp‘Trông mòn con mắt’ là một trong những đại sư chuyên môn về lương cao, thu hút nhiều khách hàng không hài lòng đối với mùi vị quả hạch, trong lòng hơi có chút mất hứng, dù sao tác phẩm của mình bị nghi ngờ, các đại sư phụ cũng không nguyện ý biết đến. Nhưng cuối cùng, vì đáp ứng yêu cầu khách hàng, không thể không đem quả hạch đổi thành ô mai. Khi hắn nhăn nhó làm xong, để chính mình tìm về một chút tự tin, liền vụng trộm một chút.
Ảo tưởng thường không như sự thật luôn là chệch đường ray, như hiện tại, không có khả năng,thử một lần, nháy mắt hắn giống như bị vô số kim châm đâm cho máu tươi đầm đìa, cảm thấy mình như là hạt bụi trong không khí, nhỏ bé không ai bì nổi.
Lúc này, Kiều Tử Lam đang cùng Lãnh Sở Diệp khe khẽ nhỏ to, cảm thấy có người đứng bên cạnh, hắn vừa quay đầu là nhìn thấy, hình như người bán hàng của quán bar, cẩn thận quan sát, lại không phải, vì thế mở miệng hỏi:
– “Anh có việc gì không?”.
– “Chào Ngài, tôi là quản lí quán bar ‘Trông mòn con mắt’, họ trần.” Đưa danh thiếp.“Là như vậy, đại sư phụ quán bar chúng tôi đối với việc Ngài đem quả hạch đổi thành ô mai làm hương vị điểm tâm càng thêm mỹ vị, phát hiện thật rất kích động, vì thế xin Ngài có thể hay không trao quyền độc nhất vô nhị cho quán bar chúng tôi, để chúng tôi đem món điểm tâm này mở rộng ra, đương nhiên chúng tôi chờ lấy được độc quyền từ Ngài trước, tương lai tiền lời cũng dựa theo 5:5, cụ thể tôi có thể ký hợp đồng với ngài không ?”.
Kiều Tử Lam cảm thấy đối phương chuyện bé xé to, chẳng qua là một hương vị đơn giản mà thôi, đã vậy còn gióng trống khua chiêng trao quyền, chia tiền hoa hồng nữa.
Kiều Tử Lam muốn nói không cần khoa trương như vậy, vừa định mở miệng, đã bị Lãnh Sở Diệp ngăn lại. Chỉ nghe hắn nói:
– “Độc quyền chúng tôi sẽ xin, về phần trao quyền…..” Cố ý kéo dài. Lấy tay gõ xao bàn.
Quản lí hiểu, vội vàng nói:
– “Vậy, các người 7, chúng tôi 3……” Hồi lâu vẫn không được đối phương trả lời. giờ phút này, cái trán Quản lí toát mò hôi nhẹ, cắn răng: “8:2, được không ?” [thực ngốc].
– “Thành giao!” Gian thương a gian thương, A Khương ngồi bên cạnh chụp bàn thầm nghĩ.
Lãnh đại tổng tài không hổ là tung hoành trong thương giới, Hắc Lão Hậu Da Tâm.
Quản lí thấy đối phương đã đáp ứng, không khỏi cười khổ, đụng tới cao thủ rồi, xem khí phách đối phương, tuyệt đối không phải ‘thiện tra’, không khỏi liên tục mồ hôi lạnh.
Chuyện này, Kiều Tử Lam kính nhờ Lãnh Sở Diệp, tuy rằng hắn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng kỳ thật vui đến hỏng rồi, lại có nhiều cớ gặp đứa nhỏ này, xem vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu hài tử, Lãnh Sở Diệp mơ hồ cảm thấy, không chừng dịp này chính là cơ hội đột phá đây!
Cuối cùng Tiểu bát cũng gặp được người mà hắn ‘Tâm tâm niệm niệm’, vui tới điên rồi. Kiều Tử Lam gặp vẻ mặt tiểu bát nghĩ ngợi không ra bộ dáng, cảm thấy buồn cười, kỳ thật, cảm tình người máy cũng thực phong phú đi!
Tiểu bát sở dĩ không dám lại đón vì hắn cảm nhận được một cỗ địch ý, trí não cảnh báo hắn, có vật thể nguy hiểm quay quanh, bất quá lại không gây nguy hiểm cho Kiều Tử Lam. Không nói cũng biết là ai rồi!
Lãnh Sở Diệp đưa Kiều Tử Lam lên xe, trực tiếp đưa đón!
Kiều Tử Lam về đến nhà, nhìn phòng ở vắng vẻ, không có tiếng tiểu bát huyên náo, không có A Khương rít gào, thanh tịnh quá là thanh tịnh , một cảm giác lạnh lẽo tận đáy lòng càng thêm mãnh liệt. Phòng được tiểu ANGEL dọn dẹp sạch sẽ, người máy khuân vác đã đi, vài món quần áo vừa mua cũng đặt ở sô pha, hẳn là ANGEL đã ký nhận.
Đến phòng bếp, Kiều Tử Lam làm một ít lí tích đường dấm chua, kim sa khoai sọ, cà rốt lô duẩn quái ngọt tiêu, cùng một dĩa mì xào thịt bò, đương nhiên mọi người đều ăn mì xào bình thường, Kiều Tử Lam tự nhiên không thể ăn hết toàn bộ, chỉ ăn mì xào, các món khác là đồ ăn kèm, ăn không hết để vàokhông gian giữ tươi, vẫn bảo trì độ ấm như cũ, buổi sáng ngày mai vẫn ăn được.
Dọn dẹp xong, rồi rửa mặt, Kiều Tử Lam lên mạng một lúc, xem tin tức. Gần đây, rất nhiều tin tức về bộ đội kỵ giáp Tinh Tế, chủ yếu tra xét nguyên tinh, tìm kiếm tài nguyên gì đó, Kiều Tử Lam không cảm thấy hứng thú, cách hắn quá xa.
Mạng Văn học, tác phẩm của mình vẫn gây xôn xao, Kiều Tử Lam thực vui, mỗi lần nhìn đến bình luận của độc giả, tâm tình rất tốt, nhưng hắn lại không biết cách biểu đạt. chỉ có thể trả lời đơn giản thôi.
Mở nhạc nhẹ, Kiều Tử Lam tiếp tục viết [ 12 quốc nhớ ], tên này suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định không thay đổi, tên thực đứng đắn, nội dung lại không đồng dạng như vậy.
Kiều Tử Lam bắt đầu viết văn mới, tự giác chân chính của một đại thần, không ngừng viết, cũng đề cao cảnh giới của mình. Cảnh giới thế nào, có lẽ một ngày nào đó, người thành đại thần tự nhiên sẽ minh bạch.
PS: Chế biến Khoai Sọ Kim Sa mỹ thực.
Nói thật, màu đồ ăn như tên, màu vàng kim, thực câu dẫn người thèm ăn, thực hiện cũng dễ. *Đầu tiên ngươi muốn tìm cái chõ đến*, chưng trước, nhưng đầu tiên hướng đáy nồi đổ nước [ chú ý cho người không thường xuống bếp, nhóm ăn hóa nhắc nhở ] đem khoai sọ gọt vỏ rửa sạch để vào nồi chưng khoảng 15 phút, sau đó đem bí đỏ tán nhuyễn,[ nếu bạn cảm thấy tay có thể thắng được máy móc, có thể chính mình tán nhuyễn] kế tiếp đem nấu, để chảo nóng, bỏ bột bí đỏ lòng đỏ trứng vào, sau đó bỏ muối vào nấu, tiếp theo bỏ khoai sọ vào, xong bỏ thêm *kê tinh* cùng hành thái, Emma nha![﹃] nước miếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.