Rạng sáng 3h, nghĩa trang phía đông Bình Châu, Lâm Dịch mặc một bộ đồ mỏng manh nằm ngang trước hai mộ bia, dưới thân là tuyết trắng dày cả mấy centimet, nhưng trên tuyết không còn là màu trắng thuần khiết, bên trên nhuộm đỏ một vũng máu lớn thấy mà giật mình. Phía sau Lâm Dịch, khoảng cách chừng 4 5m, một đường vết máu thật sâu kéo dài trên đất, sâu đến mức có thể thấy được mặt đất cứng rắn lạnh giá bên dưới, có thể thấy được người tạo ra nó đã dùng cả tay lẫn chân bò tới từ nơi xa mấy mét. Tuyết trắng và bùn đất dính lên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Dịch, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trong đau đớn kèm theo cả yếu đuối và không cam lòng.
Đứng đằng trước mộ bia là một người trẻ tuổi, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch khẽ. Gã nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Dịch, khuôn mặt vặn vẹo thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng.
Mắt Lâm Dịch chỉ nhìn vào hai ông bà trên mộ bia, lông mi dài không giấu được mờ mịt nơi đáy mắt, cậu vươn bàn tay dính máu run rẩy sờ di ảnh trên mộ bia, ngón tay thon dài bởi vì mất máu quá nhiều mà hiện màu trắng bệch vô lực. Trong hình là một đội vợ chồng già, ông lão mang một chiếc kính gọng vàng, hai mắt cơ trí hữu thần, tao nhã lịch sự. Bà lão mặt mũi hiền lành, nụ cười ấm áp.
Người trẻ tuổi đứng trước mộ bia thấy bộ dạng đó của cậu thì giơ chân đạp về phía mộ bia, nhìn thấy ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mot-to-giay-ket-hon/202047/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.