Cảm giác được biến hóa của Lâm Dịch, Phương Húc Nghiêu hơi ngẩng đầu, giọng nói ôn nhu hỏi: “Đau à?”
Lâm Dịch ngồi trên sofa, Phương Húc Nghiêu thì ngồi xổm trước người cậu. Nhìn từ góc độ của hắn thì lông mi dài của Lâm Dịch như một cái quạt nhỏ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, có thể nhìn thấy rõ lông tơ mảnh nhỏ trên làn da trắng nõn. Làn da của Lâm Dịch vẫn luôn tái nhợt, không phải là loại trắng không khỏe mạnh mà là cái loại vừa nhìn vào sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc. Mấy sợi tóc rời rạc rũ trước chiếc trán đầy đặn, cách rất gần nên Phương Húc Nghiêu có thể ngửi được mùi hương tươi mát sau khi tắm rửa trên người đối phương, nhìn đầu tóc mềm mại đó hắn rất muốn vươn tay xoa hai cái.
Lâm Dịch nghe được lời nói của đối phương thì hơi hỗn loạn gật đầu, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu. Cậu vẫn luôn cảm thấy từ giây phút hai người đeo nhẫn thì Phương Húc Nghiêu đã thay đổi, không còn lễ phép giữ khoảng cách với cậu như trước nữa, ngược lại có loại hùng hổ dọa người, ánh mắt lúc nhìn cậu cũng cực kỳ lộ liễu. Hắn như vậy khiến cậu muốn trốn, nhưng lại không biết trốn thế nào, bởi vì chưa từng tiếp xúc nên bản thân cũng không nói rõ được.
Hiện giờ Phương Húc Nghiêu để trần thân trên ngồi xổm trước người cậu, làn da tiểu mạch khỏe mạnh ở dưới ánh đèn có thể thấy rõ vẻ trơn bóng óng ánh, mỗi một khối cơ bắp trên người đều sung mãn như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mot-to-giay-ket-hon/1314482/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.