Lâm Dịch theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Húc Nghiêu, anh có phải nên… đổi cách nói hay không, mời ra ngoài cũng được mà.
Lâm Thư Huyên còn muốn nói lại bị Lâm Hiểu Nhiễm bịt miệng kéo ra ngoài, anh ta không muốn trở về mới tốt, tuyệt đối không được khuyên anh ta nữa. Đây là do anh ta tự nguyện nói không muốn trở về, bọn họ chẳng làm gì cả. Lâm Hiểu Nhiễm vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đừng nói nữa Tiểu Huyên, đều do em nói nhiều nên mới khiến đại ca tức giận đó. Chúng ta bị đuổi ra ngoài thế này đều là do em lắm lời.”
Lâm Thư Huyên nhìn Lâm Hiểu Nhiễm với ánh mắt ấm ức, em làm vậy là vì ai chứ? Là ai cứ đòi tới cùng hả?
Lâm Văn Thừa kiêu ngạo nhìn Lâm Dịch, với người tự mình đắm chìm trong trụy lạc đặt lợi ích trên hết thế này, Lâm gia cần cậu ta có tác dụng gì? Vì lợi ích mà gả cho cả đàn ông, không biết có thể vì lợi ích mà làm ra chuyện gì mất mặt hơn cho Lâm gia không nữa. Ông ta bèn nói: “Không cần mấy người đuổi, tôi tự mình đi, Lâm Dịch cậu tự giải quyết cho tốt đi!”
Lâm Dịch hít sâu một hơi, mất hứng rũ mắt, nhìn hoa văn trên sàn nhà, cảm thấy tâm trạng buồn bực.
Phương Húc Nghiêu cũng rất mất hứng, vừa mới trao nhẫn thôi còn chưa kịp nói gì nữa thì đã bị quét bay hứng thú rồi, ngay cả nhiệt độ đều giảm bớt, còn nói gì nữa chứ? Hắn nhìn Phương Húc Thần cùng đi vào với Lâm Thư Huyên, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mot-to-giay-ket-hon/1314478/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.