Lam Thiên sau khi khám phá xong dị năng trong sợi dây chuyền thì vui vẻ xuống dùng bữa.
Vương Huệ cằn nhằn, đẩy dĩa đồ ăn trước mặt cậu rồi ngồi xuống tiếp tục dùng bữa :" Làm gì nãy giờ trên đó thế con yêu ? Bữa sáng quan trọng lắm, không được lỡ bữa đâu."
Lam Thiên mỉm cười, lên tiếng đáp : " Con còn hơi ngáy ngủ nên lăn lộn trên giường một chút, xin lỗi vì làm mẹ lo lắng. " Gương mặt mỉm cười của cậu thiếu niên thoáng chốc buồn đi như biết lỗi
" Muốn diễn với tôi ? Nực cười, trò diễn xuất nghiệp dư đó cũng dám lấy ra lên mặt với tôi à."
Lam Tân - cha cậu lên tiếng : " Vậy thì ăn nhanh đi, sau này để ý một chút, đừng để mẹ con buồn."
Xong khi dùng bữa sáng mới tâm trạng không vui vẻ gì, cậu quyết định đi tìm tình yêu đời mình - Cơ Hàn. Cơ Hàn cùng cậu đều có gia thế khá tương đồng nên từ nhỏ hai đứa bọn cậu đã chơi chung với nhau. Người mẹ quá cố của cậu có quan hệ rất tốt với mẹ Cơ Hàn nên hai đứa lúc nhỏ luôn như hình với bóng cũng chẳng lạ gì. Trong thời kì khủng hoảng nhất khi mẹ mình mất, lúc đó cậu chỉ mười tuổi.
Từ lúc đó cậu sống khép kín lại, ít giao du với mọi người, điều đặc biệt là trong thời gian khốc liệt đó chỉ có Cơ Hàn bên cậu. Từ lúc ấy cậu cũng phát hiện tình cảm đặc biệt mình dành cho Cơ Hàn, chỉ là không dám nói ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mat-the/2892914/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.