Cơ Hàn dẫn cậu đi qua vài khúc cua, trên đường cứ ai gặp họ cũng nghe tiếng " Chào Cơ đội trưởng " làm Lam Thiên tự hào vô cùng, anh bạn này chắc hẳn được nhiều người kính trọng lắm, mà có thể là kính sợ cũng nên. Phía trước xuất hiện như khu chung cư, tôi theo Cơ Hàn đi lên tầng ba, đứng trước phòng số 6. Cơ Hàn nhập dấu vân tay thì ting một tiếng, cửa mở ra.
Lam Thiên : " Wao, trông ổn đấy."
Cơ Hàn nói : " Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây, tôi còn có việc, chiều sẽ về."
Lam Thiên gật đầu rồi chạy vào phòng vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thì bước ra, cậu mặc đồ ngủ hình con vịt siêu dễ thương, nhảy lên ghế sofa phòng khách, nằm lăn trên nó đầy tự nhiên.
Cơ Hàn nhìn cậu cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi một góc ở sofa chừa chỗ cho cậu nằm. Lam Thiên ngước đầu lên nhìn anh : " Này Cơ Hàn, trong thời gian hai tháng sắp tới, cậu nên dự trữ lương thực lẫn vũ khí đi."
Cơ Hàn nhướng mi, thắc mắc : " Sao vậy ?"
Lam Thiên : " Không cần hỏi lí do, tớ làm thế chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tớ ở đây hôm nay thôi, mai sẽ về. "
Cơ Hàn sắc mặt lạnh xuống như băng Nam cực, giọng pha chút tức giận : " Gấp rút vậy à ?"
Lam Thiên ngồi ngay ngắn lại, không đùa giỡn như đứa trẻ mà trở lại tính cách năm 23 tuổi vốn có. Chỉ ở trước mặt Cơ Hàn, cậu mới thoải mái tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mat-the/2892906/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.