Chiếc xe băng băng chạy trên đường, trên xe cậu gồm có Cơ Hàn cùng Toàn Bảo, Vĩnh Kiên, nhóm còn lại bên xe Tinh Nhàn. Toàn Bảo trước khi làm ở Bệnh viện Đông Hoa thì chỉ ở căn cứ C, cơ sở vật chất nơi đó tương đối nghèo nàn. Có thể nói, đây là lần đầu tiên Toàn Bảo ngồi xe quân đội chuyên dụng nên cậu hết sờ sờ thì ngắm nghía, trông như đứa con nít tìm được đồ chơi mới, đặc biệt thích thú. 
Cơ Hàn xoay vô lăng, chiếc xe uyển chuyển quẹo sang bên, anh lên tiếng, hỏi Toàn Bảo : "Tôi thấy trên tường Bệnh viện dán nhiều bùa chú hình thù kì dị, cậu có biết từ đâu ra không ?" 
Toàn Bảo được đưa khỏi cơn mê xe cộ, trịnh trọng trả lời Cơ Hàn : " Cái đó do ta vẽ, nếu công tử muốn học, cứ nói ta, đừng ngại." 
Vĩnh Kiên không nhịn được "phụt" một tiếng, lớn tiếng cười haha, tay vỗ vỗ lưng Toàn Bảo, nói : " Được, thằng này mặn này. Nói chuyện thì kì lạ mà cũng hài hước phết, hahaha." 
Lam Thiên cũng cố nhịn cười, liếc nhìn gương mặt sớm đã u ám của Cơ Hàn. Sợ có án mạng xảy ra, cậu liền lên tiếng hỏi : " Mà này, cậu vẽ bùa làm gì ? Dù sao dịch bệnh đến từ một loại virus, nghĩa là cần khoa học giải quyết, sao lại dùng tâm linh ?" 
Toàn Bảo "chậc chậc" vài tiếng, cả gương mặt hiện rõ chữ trẻ nhỏ chưa trải sự đời. Anh làm gương mặt nghiêm túc, một thái độ hiếm hôi trên gương mặt trẻ trung của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mat-the/2892850/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.