*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn còn chưa chết sao? Nếu đã chết, tại sao hắn còn có ý thức?
Tưởng Chấn Vũ cảm giác mình bị nhốt ở một chỗ rất tối, rất yên tĩnh, không thấy gì cũng không nghe được gì, sự tĩnh lặng làm người ta thấy sợ hãi.
Hắn cảm giác mình đã ở trong cái không gian phong bế này này lâu thật lâu, lâu đến nỗi hắn còn cho rằng mình sẽ ở trong này mãi mãi, không thể thoát ra được.
Trong hoảng hốt, hắn dường như nhớ lại lúc mình và Dịch Tiểu Lâu lần đầu gặp mặt.
Lúc đó hắn đi theo cha dọn đến chỗ ở mới. Ngày đầu tiên ở đó thì gặp được một bé gái rất dễ thương, thắt tóc hai bên, mặc một cái áo lam nhạt với cái váy ngắn cùng màu. Giống như tiên đồng trong bức tranh bay ra.
Lúc đó hắn phản ứng sao nhỉ?
A, đúng rồi, hắn nhớ rõ bản thân trực tiếp xông lên, một gối chạm đất, trên tay bưng một rổ kẹo đủ màu, không chút rụt rè cầu hôn người ta: “Này, cậu gả cho tôi đi.”
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì… Hắn làm sao mà quên được…
Gả cho ngươi? Có kẹo ăn sao? Có tiền cầm sao? Có xe sao?
Hắn nghe thấy có người nói bên tai mình một câu kiêu ngạo như vậy, liền vô thức nói: “Kẹo ta có, tiền ta cũng có, như vậy… Xe đương nhiên là không thiếu.”
Sau khi nói xong, Tưởng Chấn Vũ khẽ giật mình, sao cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-vo-ve-nha-choi/210117/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.