Phục Kỳ miễn cưỡng ngủ gật ở ghế sau, di động kêu ầm lên, không kiên nhẫn tiếp điện thoại, chợt nghe thấy giọng Tang Vũ lo lắng nói rằng: “Anh Phục, anh có thể qua đây một chuyến không?” 
“Sao, khụ, làm sao vậy?” Phục Kỳ tỉnh lại, cảm thấy bụng có chút không thoải mái. 
“Thiện tổng vì chuyện của con anh, ở trường học phát giận, muốn khai trừ hai thầy giáo phê bình Tiểu Thần, anh xem, chúng tôi phê bình học sinh, cũng là vì muốn tốt cho học sinh, Tiểu Thần đã không nói gì, Thiện tổng lại giận.” 
“Tôi đã biết.” Phục Kỳ cúp điện thoại, trước gọi điện thoại cho Phục Thần hỏi tình huống. 2 thầy giáo kia phê bình Phục Thần, nhưng thứ nhất là Phục Thần quả thật có sai trước, thứ hai Thiện Sơ  cùng Phục Thần lại há là người dễ trêu vào, 2 thầy giáo cũng không đòi được thứ tốt đẹp gì. 
Phục Kỳ gọi điện thoại cho Thiện Diệu, muốn hắn thu liễm 1 chút. Các thầy giáo cũng không dễ dàng, trước cứ mang bọn nhỏ ra, em tự mang về nhà giáo dục. 
Hai thằng nhỏ nhơn nhơn đi ra, Thiện Sơ thấy Phục Kỳ, mắt to chớp chớp, nước mắt liền lăn xuống, Phục Kỳ bên này mới thấy tức giận, còn chưa hoà nhã nổi, đau lòng liền chiếm lĩnh trái tim. 
Đem Thiện Sơ  ôm đến bên trái, đê Phục Thần ngồi vào bên phải. Thiện Diệu ngồi đằng trước, Phục Kỳ an vị giữa 2 thằng nhỏ, lau khô nước mắt cho Thiện Sơ.”Tốt lắm, khóc cái gì, Tiểu Sơ tốt nhất, không khóc.” 
“Mẹ đừng mắng bọn con.” Thiện Sơ  nước mắt liên tiếp rơi xuống, đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215794/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.