Hai người chuẩn bị trở về, Phục Kỳ ngồi ở mặt sau kiểm tra quần áo vừa mua. Thiện Diệu qua kính chiếu hậu nhìn thấy Phục Kỳ thường thường trộm ngắm mình, muốn nói gì đó mà lại do dự. Hắn chịu đựng xúc động muốn đi hỏi, chờ Phục Kỳ tự nói. Những lời do dự có muốn nói ra với hắn hay không, tâm tình Phục Kỳ hiện tại đối mặt hắn đã là dạng gì.
Thiện Diệu lái xe rất chậm, chú ý động tĩnh của Phục Kỳ. Nắm chặt tay lái, hận không thể bóp nát nó ra.
“Diệu.” Phục Kỳ hạ quyết tâm thật lớn.”Chúng ta qua chỗ ba anh một chút đi. Bọn nhỏ đi vội vàng, quần áo tắm rửa cũng không mang theo. Không biết bọn họ muốn ở mấy ngày, mang quần áo mới cho bọn nó đi.”
“Chỗ ba anh có nhiều người hầu, hai con qua đó khẳng định đã có người chuẩn bị tốt đầy đủ hết đồ dùng sinh hoạt, cái này em không cần lo lắng.” Thiện Diệu nói xong, trộm ngắm sắc mặt Phục Kỳ.
Phục Kỳ thất vọng, không nói thêm nữa. Qua nửa giờ, Phục Kỳ đang ngẩn ngơ đột nhiên phát hiện xe hình như không phải đang trên đường về nhà.”Chúng ta muốn đi đâu đây?”
“Xem bọn nhỏ còn gì.” Thiện Diệu không vui vẻ lắm nói.
Phục Kỳ lại làm dấy lên khóe miệng, lười cân nhắc tâm tư trước sau bất nhất của Thiện Diệu.
Thiện Diệu vì thế càng buồn bực, quyết định chọc ngoáy cái người tử khống (người chiều con quá độ) đang tưng tức ngồi phía sau: “Hừ, thấy Tiểu Thần rồi nhất định phải mắng nó 1 trận. Cái tốt không học cái xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215788/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.