Lúc ăn cơm trưa, 1 nhà 3 người Thiện gia với chú Lâm, Thường Thanh Hà, còn có Tang Vũ, đều ngồi xuống một bàn. Chú Lâm từ bên ngoài mua đồ trở về, thấy Thiện Diệu lại đội mũ ở nhà, không khỏi nghi hoặc. Một lần hai lần thì cũng thôi, cả ngày đội làm chi, chẳng lẽ có thể vài ngày không gội đầu?
Tang Vũ rốt cục như nguyện nhìn thấy Phục Kỳ, bật người đi qua, lại là muốn kí tên, còn hỏi lung tung này kia.”Sao anh không ca hát nữa, lúc tôi học đại học rất thích nghe anh hát, tôi còn đi xem anh biểu diễn nữa đó.”
Thiện Diệu không thể nhịn được nữa, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Phục Kỳ, chờ đồ ăn trong bát Phục Kỳ chất cao cao liền giúp bê về phòng mình: “Ghế dựa rất cứng, em về phòng ăn nhé. A a, đi thôi, tí nữa anh cũng qua.”
Phục Kỳ cũng không muốn lảng vảng nhiều trước mặt Thiện Phú Phong, nói câu xin lỗi với mọi người rồi bưng bát trở về phòng.
“Hừ.” Thiện Phú Phong không quen nhìn điệu bộ nịnh nọt của con mình, quay đầu gắp đồ ăn cho 2 thằng cháu trai.”Thiện Diệu, về sau đừng đặt mấy thứ cơm nước vớ vẩn từ bên ngoài về, anh không thuê nổi 1 đầu bếp à. Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần mới nhỏ như vậy, cứ ăn đồ bên ngoài thì sao được chứ?”
Chú Lâm ám chỉ nói: “Tiểu Sơ không thích nhiều người, tôi cùng thiếu gia cũng biết làm cơm.”
“Đúng vậy, ba, con làm cũng không tồi đâu.” Thiện Diệu một tay bưng bát cơm của mình, 1 tay bưng bát canh vừa múc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215786/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.