Có “người hầu” tri kỷ, Phục Kỳ nắm chặt thời gian hoàn thành bản thảo, gửi qua hòm thư lần trước. Lần này Adam không trả tiền trước, chẳng qua Thời thượng D lớn như vậy, Phục Kỳ cũng không lo lắng tiền nhuận bút của mình. Adam chính miệng nói qua, không cần lo lắng tiền nhuận bút. Chạy xuống dưới lầu giao bài cho 2 đứa nhỏ đánh đàn, Thiện Sơ còn đỡ, ngoan ngoãn luyện hai tiếng. Phục Thần thì ỉu xìu, tình nguyện ngồi một bên mân mê di động. Phòng bếp, Thiện Diệu đang tìm tòi giáo trình dạy cách nấu canh bổ. Phục Kỳ đi vào, quen thói lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chọt hắn: “Anh ra chơi với Tiểu Thần đi, 2 người dễ chơi với nhau lắm mà. ” “Tôi cũng muốn chơi với con nhưng nó có theo tôi chơi đâu. Cậu không thấy nó 2 ngày nay nói gì với tôi cũng phải nhìn mặt Thiện Sơ hay sao.” Thiện Diệu cởi bao tay, lo lắng nói: “Cậu thấy có phải 2 đứa nhỏ dính nhau quá hay không, cứ như hình với bóng vậy. Mấy ngày trước Tiểu Thần còn nói với tôi, để người ta lắp 2 cái bồn cầu trong toilet, vậy thì 2 đứa nó có thể cùng đi WC.” “Hai con cũng chả có bạn cùng tuổi mấy, dính nhau một đoạn thời gian cũng là bình thường.” Phục Kỳ ở trong lòng vẫn hy vọng hai anh em có thể chăm sóc lẫn nhau, đừng cô đơn giống cậu. Thiện Diệu lấy bát dâu tây trong tủ ra, đặt dưới vòi nước rửa sạch.”Hai đứa nó tính tình khác nhau, lại có thể hoà thuận vui vẻ, tôi cũng vui. Nhưng 2 đứa mới có 5t, còn phải có thêm nhiều bạn bè, tìm kiếm những con đường đi khác nhau.” “Bọn nhỏ mới 5t, anh gấp cái gì. Lúc chúng ta 5t, còn đang ngốc ở nhà trẻ. Khi đó biết gì là kết bạn, có thể cùng nhau nghịch bùn thì là bạn tốt.” Phục Kỳ lấy 1 quả dâu cho vào miệng, mơ hồ không rõ nói: “Qua hai năm nữa rồi nói sau, hai đứa nó có thể ở nhà không đánh nhau không bướng bỉnh, tôi liền cảm thấy mỹ mãn.” “Đúng đúng đúng, chỉ cần hai con tốt thì cậu liền cảm thấy mỹ mãn.” Thiện Diệu giọng chua lè. Xoay người, bưng dâu ra phòng bếp. Phục Kỳ hấp hé miệng, suy tư, tính tình Thiện Diệu hình như càng ngày càng quái. Đi theo sau nhỏ giọng mà cằn nhằn: “Anh nên thân cận với Tiểu Sơ một chút, tươi cái mặt lên xem nào? Hai ba con cáu kỉnh, làm Tiểu Thần khó xử. Tôi nhìn ra, Tiểu Thần vẫn muốn thân cận anh, 2 người tính rất hợp nhau.” “Cậu cảm thấy Tiểu Thần thích tôi sao?” Thiện Diệu bỗng nhiên vui vẻ nói. Phục Kỳ vội gật đầu không ngừng. “Ba, cha.” Giọng nói thanh thúy cùng với tiếng bước chân tới gần. Thiện Diệu cười tủm tỉm đi ra ngoài, thưởng cho 2 con ngoan quả dâu tây to.”Tìm 2 ba có việc?” “Con muốn chơi máy tính, máy tính của con và anh bị hư rồi, ba còn chưa mua mới đâu?” Phục Thần bất mãn mà lên án ba trong khoảng thời gian này sơ sẩy 2 anh em bọn nó. “Ai nha, việc này ba quên mất.” Thiện Diệu vỗ đầu, thật đúng là để 2 tâm can bảo bối của mình xếp sau Phục Kỳ mất rồi. thì ra, tình yêu với người xa lạ và máu mủ thân tình đều không phân cao thấp, thậm chí còn quý hơn.”Phục Kỳ, cậu còn dùng máy tính không? Trong máy tính của tôi còn nhiều văn kiện quan trọng văn kiện, sợ bị bọn nhỏ xoá mất.” “Còn lâu con mới xoá.” Phục Thần vội vàng kéo tay áo Thiện Diệu, ra sức cường điệu. Nó đâu phải anh trai, đâu có sức phá hoại lớn vậy chứ. Phục Kỳ nói rằng: “Không có, hai đứa lấy chơi đi. Tiểu Sơ không luyện đàn sao?” “Không luyện.” Phục Thần vò đầu, chả hiểu đàn dương cầm có gì vui, chỉ là tiếng phát ra nghe vui lắm, nhưng cũng đâu cần lăn qua lộn lại luyện mãi chứ. Nó sắp buồn đến mọc nấm rồi, thật vất vả mới khuyên được anh trai chơi game với mình. Nó đoạt lấy bát dâu tây trong tay ba, chạy đi “hiếu kính” anh trai. “Đứa nhỏ này, ba còn chưa ăn đâu.” Thiện Diệu cười mắng. Quay đầu lại thấy Phục Kỳ vẻ mặt mỉm cười nhìn chằm chằm bóng dáng Phục Thần chạy lên lầu, hình như trong tầm mắt kia nó là cả thế giới. Thiện Diệu buồn rầu hỏi: “Buổi chiều hai ta ra ngoài chơi đi?” Phục Kỳ không tình nguyện: “Để 2 con ở nhà không an toàn, lần trước vụ lều trại anh quên rồi sao?” “Bọn Khoai lang to ở ngoài mà, tôi bảo họ vào nhà.” “Không tốt đâu. Hai đứa nó sắp thi rồi mà, buổi chiều không cần trông bọn nó ôn thi sao? Cái tính của Tiểu Sơ, anh có nhìn chằm chằm cũng không được đâu, người khác lại càng không được.” Thời gian tốt như vậy, sao lại lãng phí trên người Thiện Diệu chứ. Phục Kỳ vỗ vỗ mặt, sao cậu luôn cảm thấy mí mắt nặng nề nhỉ. Thiện Diệu sâu xa mà hô hấp, thanh âm ồ ồ, khiến Phục Kỳ thấp thỏm nghiêng đầu nhìn. Thiện Diệu không nói chuyện, cũng khiến Phục Kỳ bất an mà suy tư, có phải hay không lại chọc hắn tức lên rồi? Bây giờ thân cậu vẫn còn nhơ nhớp, ngàn vạn lần không thể lại chọc giận Thiện Diệu. Ngẫu nhiên mắng nhẹ Thiện Diệu hai câu, trừng mắt phát giận nho nhỏ, cũng không khiến Thiện Diệu nổi điên. Thiện Diệu gần đây lại càng cố gắng “theo đuổi” cậu, chính là cậu không chắc chắn về cái tính có mới nới cũ của Thiện Diệu, cậu luôn có 1 phần sợ hãi đối với Thiện Diệu. “Thế thì…” Phục Kỳ mở miệng. Hay là đi. “Không đi.” Thiện Diệu đồng thời lên tiếng. Âm điệu buồn rầu, cứ như tiết trời âm u ngày hè. Thiện Diệu quay lại phòng bếp, tiếp tục nấu canh bổ. Phục Kỳ đứng ở nhà ăn rối rắm hồi lâu, vẫn không muốn đi vào nhìn sắc mặt Thiện Diệu. Nếu vẫn là lúc cậu không có thẻ căn cước, có lẽ đã sớm lo lắng hãi hùng mà đi vào khẩn cầu Thiện Diệu đừng nóng giận. Người có tiền, lá gan sẽ lớn hơn một chút. Phục Kỳ thu dọn phòng ốc xong xuôi, sau đó hâm nóng 2 cốc sữa, nhìn hai thằng nhóc chơi điện tử vui ngất trời. Hai đứa quỳ rạp trên mặt đất, một đứa ngồi trên cái đệm nhung mềm, cười ngây ngô với cái máy tính. Thiện Sơ luôn có diễn xuất của 1 hoàng tử nhỏ, cũng cười không khép được miệng, mắt híp lại thành cái khe. “Xem cái gì đấy?” để ly sữa xuống trước mặt 2 đứa. Trên màn ảnh đang chiếu phim hoạt hình, Phục Kỳ quả thực muốn lệ nóng doanh tròng, đây mới là chuyện bọn nhóc 5t nên làm a. Phục Thần hưng trí bừng bừng đẩy sữa sang bên Thiện Sơ: “Anh, uống nhanh.” “Được.” Thiện Sơ ngồi dậy, bưng cốc sữa uống từng ngụm nhỏ. Nó có tính chậm chạp, ăn cơm uống nước đều không nhanh được, trong mắt nó, cái gọi là “uống nhanh”, chính là không ngừng giữa chừng mà thôi. “Tiểu Thần con cũng phải uống, thế mới lớn được.” Phục Kỳ xuất ra đòn sát thủ. Nhưng hiển nhiên chiêu này đã mất tác dụng. Đứa út biết cân nhắc nhân tâm nay đã dưỡng thành cái tính tiểu thiếu gia. Không có biện pháp, có tận 2 người ba thương nó, mặc dù có một người quản nó tương đối nghiêm khắc, nhưng còn có anh trai hay giúp nó chạy trốn nữa mà. Nó muốn thành dạng khác cũng khó. Phục Thần làm nũng lăn lộn cũng không chịu uống, cuối cùng vẫn là Thiện Sơ không nói hai lời uống hết. Phục Kỳ bất đắc dĩ, đứa lớn đang ngồi trong lòng cậu no đến nấc liên tục, thằng út thì lấy cờ nhảy, muốn trước bữa trưa đại chiến 1 trận. Cơm trưa thực phong phú, 3 món mặn 3 món chay, còn có 1 nồi canh thơm lừng, có thể thấy được Thiện Diệu hôm nay nấu cơm quả thật dụng tâm. Trước kia, đều là 1 món chia ra 1 chén 1 đĩa ra vẻ, phần lớn đều là mua ngoài. Thiện Diệu không ngừng gắp đồ ăn cho 3 người, đặc biệt là Thiện Sơ, nó căn bản không cần cầm đũa, chỉ cần cầm thìa xúc đồ ăn trong bát là được. Thiện Sơ đối Thiện Diệu sắc mặt có hơi bớt giận, nhưng đừng trông cậy nó có thể lập tức nguôi giận, dám bắt nạt mẹ nó á, hừ, cho rằng mẹ không có chỗ dựa vững chắc sao? “Uống nhiều canh 1 chút. Canh này bổ lắm đấy.” Thiện Diệu múc canh cho 3 tổ tông. Đáng tiếc Phục Kỳ ngửi mùi, dạ dày không thoải mái, ăn không được mấy miếng đã về phòng nghỉ ngơi. Thiện Diệu ủ rũ, Phục Kỳ càng ngày càng lạnh đạm với hắn, hoặc phải nói là, Phục Kỳ càng ngày càng không muốn che giấu lãnh đạm với hắn nữa. Chỉ có lúc hắn yêu cầu, mới có thể vận dụng bản lĩnh diễn viên của mình. Đương nhiên, điều này cũng có khả năng là chuyện tốt. Phục Kỳ chỉ khi không ngửa đầu nhìn hắn nữa (đứng ngang hàng) mới có khả năng nhìn thẳng vào tình cảm của hắn. Đây chẳng phải là chuyện hắn hy vọng mà còn tận sức làm sao? Buổi chiều, hai đứa nhỏ bị giám sát học tập, nhưng người giám sát lại chả hiểu sao ngủ gật trên bàn bọn nó. 2 đứa nhìn nhau, khong cần nhiều lời, chui qua 1 góc, lặng lẽ đọc truyện tranh Thiện Sơ mới vơ vét được. “Về sau anh cũng vẽ, không chỉ muốn xuất bản, còn muốn làm thành phim hoạt hình. Tiểu Thần, đến lúc đó em nhất định phải xem nhé.” Thiện Sơ chí hướng tràn đầy. Phục Thần hỏi: “Anh vừa muốn vẽ, vừa muốn đánh đàn, sao mà bận rộn thế?” “Sao lại bận rộn được?” Thiện Sơ hừ hừ. Phục Thần vò đầu, không xác định nói: “Cha liền thường nói ‘Một lòng không thể hai dùng’.” “Ngốc.” Thiện Diệu cắn trọng âm sắc.”Mẹ là vì lừa em học hành thôi. Ai bảo em không giống anh, không cần học nhưng lần nào thi cũng hạng nhất.” Phục Thần nắm chặt tay nói rằng: “Trước kia thi đều có lỗi sai, hơn nữa, trước em có đứng thứ 3 mà.” Thiện Sơ đắc ý: “Chính là có lỗi sai nên mói chỉ đứng thứ 3. ” Phục Thần không thuận theo, bổ nhào vào người Thiện Sơ, tay chân nhất tề ra trận. Hai đứa “toàn tâm toàn ý” đùa giỡn, liền quên luôn phải nhỏ giọng. “Ơ này, 2 con làm gì trên mặt đất thế?” Phục Kỳ xoa mắt, giả vờ cả giận nói. Hai đứa bật người đứng đắn ngồi vào ghế, nên làm gì thì làm nấy. Phục Kỳ ngủ ba lượt, rốt cục nhịn không được muốn đứng lên đi lại một chút. Đến dưới lầu thu dọn cũng tốt, đi một chút sẽ không buồn ngủ như vậy nữa. Mới vừa thu thập xong bàn trà, di động nhận được tin nhắn, là Adam hồi âm, mở ra, là muốn cậu sửa bản thảo. Máy tính trong phòng tắm hôm qua đã để Thiện Diệu bỏ đi, không chỉ là máy tính, Thiện Diệu còn định đổi 1 cái bồn tắm lớn hơn để tiện ‘hành sự’. Lên lầu, thấy 2 thằng nhỏ đang vây quanh máy tính nghịch vui vẻ, thật sự không đành lòng đánh gãy. Cậu nghĩ 1 hồi, quyết định gọi điện thoại cho chú Lâm, hỏi mượn máy tính dùng. Chú Lâm tuy rằng không trở lại, nhưng chỉ trở về thu thập vài bộ quần áo thường mặc, còn lại cái gì cũng chưa mang đi. Ngày hôm qua chú Lâm vừa vặn cho cậu số điện thoại. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã cần dùng.”Chú Lâm, là cháu. Cháu có thể mượn dùng máy tính của chú không?… Chú nói cái máy còn lại ạ, 1 cái trong phòng tắm thì bị dỡ rồi, cháu không lên mạng được. máy tính của 2 đứa nhỏ mới bị ném hỏng, thư phòng có 1 cái 2 đứa nó đang dùng, cái còn lại là máy tính công tác của Thiện Diệu, cháu không tiện dùng cho lắm. Cháu chỉ sửa vài thứ thôi, sẽ không lộn xộn các thứ trong máy chú đâu.” “Phục thiếu gia, không phải tôi không cho cậu mượn. Mà là nếu tôi cho mượn thì thiếu gia sẽ nghĩ thế nào, cậu ấy mới là người cậu nhớ tới đầu tiên. ” Mới không phải. Phục Kỳ thầm nghĩ. “Phục Kỳ.” Đột nhiên đổi thành giọng của lão gia tử. Phục Kỳ khẩn trương ngồi thẳng lưng, đem điện thoại dí sát vào tai, sợ bỏ qua bất cứ chữ nào. Lão gia tử là đại gia trưởng của Thiện gia, có ông ủng hộ mới đứng vững trong nhà được. “Ông nội, thân thể ông có khỏe không?” “Ta rất tốt.” Lão gia tử thanh âm hình như không vui.”Phục Kỳ, cậu muốn ở cùng với Thiện Diệu, chẳng lẽ thật sự cũng chỉ vì hai đứa nhỏ?” Phục Kỳ trầm mặc gật đầu. Nửa ngày thấy bên kia không nói lời nào, cậu mới kịp phản ứng, lão gia tử không nhìn thấy cậu gật đầu. “Ông nội, dân cư trên địa cầu thì chật ních, nhưng thân nhân của con cũng chỉ có 2 đứa nhỏ. Có lẽ ông cảm thấy con quá ngây thơ, cũng có lẽ ông cho là con có tâm tư khác, mặc kệ như thế nào, con đều phải ở lại bên người 2 đứa nhỏ. ” “Ở lại bên bọn nhỏ, không nhất định phải tha Thiện Diệu xuống nước. Cậu hiện tại hẳn cũng thấy rõ tâm tư của hắn, người hoa tâm một khi si tình, dù là cái gì cũng giao ra. Cậu không chịu thổ lộ tình cảm, rồi lại lợi dụng thân tâm Thiện Diệu, cả ngày ở trước mặt tra tấn nó. Cậu xót con cậu, chẳng lẽ tôi không xót cháu ta sao?” “Ông à.” Phục Kỳ thì thào mà nói không ra lời. “Tôi tìm người điều tra cậu rồi. Cậu là con riêng nên khó tránh khỏi có bóng ma trong lòng, vậy nên mới bức chính mình ở lại bên cạnh Thiện Diệu, mưu toan cho bọn nhỏ một gia đình bình thường. Chính là, Phục Kỳ à, cậu có nghĩ tới cái gia đình giả dối này thật có thể khiến bọn nhỏ lớn lên hạnh phúc hay không.” Lão gia tử dừng một chút, hình như là uống hớp trà, nói tiếp: “Hiện tại bọn nó còn nhỏ, qua 2 năm nữa, đã hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có ba mẹ không yêu nhau có lẽ sẽ càng khó chịu hơn, hơn nữa còn ở dưới 1 mái nhà, lúc nào cũng khó chịu. ” “Đừng nói nữa, kính nhờ ngài đừng nói nữa được chứ?” Phục Kỳ ôm đầu. Cậu muốn che lỗ tai, nhưng trên thực tế ngay cả bịt mắt trộm chuông cũng không làm được. Di động để âm lượng rất lớn, cho dù đã cách xa lỗ tai vẫn nghe được rõ ràng. “Suy nghĩ của cậu rất không hiện thực. Trừ phi cậu yêu Thiện Diệu, nếu không, nhà của mấy đứa rất nhanh sẽ sụp đổ. ” “Phục Kỳ?” Thiện Diệu vừa mở cửa đã thấy có người thống khổ cuộn tròn lại. Hắn tiến lên ôm lấy người, đoạt lấy di động, nhưng đối phương đã ngắt máy. Điện thoại biểu hiện là chú Lâm. Thiện Diệu không hỏi Phục Kỳ, trực tiếp gọi lại, đối phương không tiếp. “Chú Lâm nói gì với cậu?” Thiện Diệu ôm người lên lầu, nhẹ giọng trấn an: “Chú Lâm cùng lão gia tử ở lâu, có đôi khi nói chuyện làm việc tương đối cường ngạnh, cậu đừng để trong lòng.” 1 giây tiếp xúc đến gối đầu mềm mại, 2 mắt trống rỗng của Phục Kỳ khôi phục thần thái, nheo lại nhìn chằm chằm Thiện Diệu. “Nói cho tôi biết, được không?” Thiện Diệu cúi đầu hôn lên đôi mắt đẹp. Phục Kỳ nói: “Anh nói, rốt cuộc tôi làm có đúng không?” “Hửm?” Không đợi Thiện Diệu hiểu được, Phục Kỳ lại lẩm bẩm: “Mặc kệ các người có thấy đúng hay không, chỉ cần tôi cho là đúng, tôi sẽ thử một lần. Năm đó tôi bò lên giường anh, không ai cảm thấy tôi làm đúng, tuy rằng hiện tại tôi cũng biết là không đúng, chính là tốt xấu còn kiếm được hai đứa con trai không phải sao? Cho nên, tôi không lỗ vốn.” “Phục Kỳ, cậu bình tĩnh chút.” “Tôi rất bình tĩnh, Diệu, tôi vẫn vô cùng bình tĩnh.” Phục Kỳ ngửa đầu cười ngây ngô với Thiện Diệu: “Trước khi chưa tìm được biện pháp tốt nhất, tôi vẫn muốn kiên trì. Diệu, ôm tôi đi, hôn tôi đi.” Thiện Diệu cự tuyệt Phục Kỳ yêu thương nhung nhớ, đi ra ngoài gọi điện thoại cho chú Lâm. Rốt cuộc chú ấy đã nói gì với Phục Kỳ, có thể kích thích Phục Kỳ thành như vậy tuyệt đối có liên quan đến bọn nhỏ. Ngàn vạn lần đừng phá hủy kế hoạch của hắn nha. Liên tiếp gọi mười mấy cuộc điện thoại, đối phương cũng không tiếp. gọi cho số riêng của lão gia tử ông cũng không nhận. Thiện Diệu hoang mang đầy mình trở lại phòng ngủ, trên giường không có ai. Phòng tắm có động tĩnh. Thiện Diệu gõ cửa: “Phục Kỳ, cậu tắm sao?” sao đột nhiên lại muốn đi tắm? Bồn tắm lớn còn chưa lắp xong, tắm vòi sen à? “Phục Kỳ? Phục Kỳ? Phục Kỳ!” Thiện Diệu nghe tiếng bên trong không đúng. Không chỉ có tiếng nước, còn có tiếng nức nở đang liều mạng khắc chế. Đẩy cửa đi vào, thấy Phục Kỳ ngồi dưới vòi sen, cầm bàn chải kì cọ trên người, cánh tay, đùi, thậm chí là mông, đều có những vệt đỏ ghê người, tuy không đổ máu, nhưng vẫn khiến Thiện Diệu sợ tới mức ngẩn ngơ, vội chạy lên trước, cướp bàn chải đi. Phục Kỳ cắn môi, dừng lại động tác. Thiện Diệu không dám đụng vào cậu, người trước mặt như một bức tranh mai đỏ ngày đông, xinh đẹp kiêu ngạo, xinh đẹp thê diễm, lại càng nhắc nhở người ta đây là mùa đông rét lạnh. “Tôi gột rửa liền không nhơ nhớp nữa chứ?” Phục Kỳ động tác cứng ngắc muốn đoạt lại bàn chải. Thiện Diệu tức phát điên: “Tôi chưa từng chê cậu bẩn.” Phục Kỳ dõi theo hắn cười lạnh. Thiện Diệu lần này ý thức được mình nói sai, trước khi yêu Phục Kỳ, hắn cũng không ít lần ngại Phục Kỳ bẩn. “Mặc kệ trước kia như thế nào, chúng ta đều quên hết đi được chứ? Cho tôi 1 cơ hội nữa bắt đầu lại không được sao?” Quên? Nào có dễ dàng như vậy. yêu hận khắc cốt minh tâm đều có, huống chi cậu lại không có tật xấu có mới nới cũ. Phục Kỳ lắc đầu: “Chúng ta đã sớm bắt đầu. Chính là Thiện gia các người căn bản là không tiếp thu được, anh cũng chê tôi bẩn có phải không?” Thiện Diệu nắm cằm Phục Kỳ, thoáng dùng sức, đem lời nói đổ trở về.”Tôi mà thật chê cậu bẩn, tối hôm trước đã không cùng cậu lăn giường. Cậu nổi điên cái gì?” Thu lực, nhìn cằm Phục Kỳ đỏ lên, không khỏi hối hận mình dùng sức quá lớn. Đã nhiều ngày, Phục Kỳ phải chịu áp lực tinh thần quá lớn, cho nên rất dễ vì mấy câu người ngoài nói mà khóc khóc cười cười, hắn nên suy nghĩ giảm sức ép cho Phục Kỳ mới phải. “Kỳ thật tự tôi cũng thấy mình bẩn. Vì nổi danh, bò lên giường anh thì thôi đi, lại còn cùng 1 tên côn đồ xảy ra quan hệ.” Phục Kỳ ngồi xổm ngồi dưới vòi sen, để dòng nước nóng chảy lên đầu. “Đàn ông con trai chỉ vì việc này mà hối hận sao?” Thiện Diệu tát cho Phục Kỳ một cái, rốt cuộc không nhẹ nhàng nổi, khiến Phục Kỳ lệch cả mặt, nhưng người lại không động.”Coi như là bị chó điên cắn một miếng. Chẳng lẽ còn muốn rối rắm cái gọi là ‘trinh tiết’ chắc?” “Muốn nói bẩn, tôi khẳng định bẩn hơn cậu, được, tôi tẩy với cậu, cùng điên là được.” Thiện Diệu lấy bàn chải dùng sức cọ trên đùi, rất nhanh đã đỏ bừng lên. Phục Kỳ không lên tiếng, tầm mắt nhìn lên trên. Thiện Diệu nhìn theo, hào hùng diệt một nửa, quanh co nói: “Tẩy nơi đó không tốt đi, liên quan đến tính phúc của 2 chúng ta đó. ” Phục Kỳ quay đầu. “Được được, tôi tẩy. A ——” Thiện Diệu buồn bực, đàn ông thằng nào chẳng có chung nhược điểm trí mạng. “Đau?” Phục Kỳ hỏi. Thiện Diệu rưng rưng gật đầu. Phục Kỳ nhíu mày: “Nếu đau thì sao nó lại cứng?” Cậu nhớ rõ, Thiện Diệu nói mình càng thích lấy roi đánh người hơn. Thiện Diệu đem người áp đảo, cằm cọ cọ trên xương quai xanh Phục Kỳ. Vết thương trên người bị áp, Phục Kỳ bị đau thanh âm còn không kịp nói ra miệng, liền bị đầu lưỡi mạnh mẽ xông tới chặn mất. “Giải thích nữa cũng không bằng chúng ta làm đại một hồi.” Thiện Diệu bớt thời gian đề nghị. Chặt chẽ kết hợp mới là minh chứng tốt nhất. “Đừng, a.” “Tôi giúp cậu thư hoãn cảm xúc dồn nén.” Thiện Diệu vươn tay vuốt ve hai cánh mông. Nhưng Phục Kỳ rõ ràng không muốn làm, tiểu Phục Kỳ cũng chưa đứng lên. Thiện Diệu lưu luyến tại khóe môi Phục Kỳ, từ môi đi xuống, chà đạp xong hai khối đậu đỏ, hôn bụng, sau đó ngậm lấy tiểu Phục Kỳ từng bị hắn khinh bỉ qua. Phục Kỳ khó nhịn tránh người, lần trước Thiện Diệu dùng tay cho cậu thoải mái trước đã khiến cậu đủ kinh ngạc, lần này biết cậu từng thất than vậy mà vẫn nguyện ý dùng miệng. Có lẽ Thiện Diệu yêu cậu thật. Không. Phục Kỳ liều mạng lắc đầu, cho dù là yêu thật, thì yêu được bao lâu đây. “Mẹ vì cái gì lại ngủ?” Thiện Sơ dựng thẳng mi chất vấn. Thiện Diệu xách 2 thằng nhóc ra ngoài: “Nhỏ giọng chút, mẹ con không phải lo lắng hai đứa học tập sao? Neesu2 đứa biết nghe lời 1 chút thì mẹ lại mệt thế à?” “Chính là, nên ăn cơm chiều nha. Cha giữa trưa ăn ít lắm, buổi tối không ăn cũng được sao?” Phục Thần lo lắng, gần đây hai người lớn thật kì quái. “Nên ăn cơm chiều rồi, nhanh như vậy?” Thiện Diệu nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngồi xổm xuống, kề bên xoa đầu 2đứa, đương nhiên, Thiện Sơ không cho sờ.”Chúng ta gọi đồ ăn đi, ba không muốn nấu cơm.” Phục Thần hỏi: “Ba và cha rốt cuộc đang vội cái gì?” “Vội 1 chuyện rất hạnh phúc.” “Con với anh không thể tham dự sao?” Phục Thần quyệt miệng. Thiện Diệu khóe miệng co rút, cố cười nói: “Việc này cũng là vì cho 2 đứa gia đình hạnh phúc, cho nên, chỉ cần hai đứa mỗi ngày đều vui vẻ, chính là tham dự lớn nhất.” Phục Thần hạ mi nghĩ ngơi, nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh hiểu ba đang nói gì không?” “Đương nhiên nghe hiểu.” Thiện Sơ mạnh miệng. Nó phải làm gương cho em trai, phải thông minh lên, không thể không hiểu gì được. “Hai vị tiểu thiếu gia thông minh đẹp trai, mời gọi món nhanh lên. ” Hắn còn muốn trở về nhìn Phục Kỳ đây. Phục Kỳ ngủ say không nỡ rời đi, cứ muốn nhìn mãi thôi. “Mì trộn tương.” Thiện Sơ không khách khí gọi cơm, lôi kéo Phục Thần trở về phòng chơi máy tính. Thiện Diệu không yên lòng mà lên tiếng trả lời, tính toán ninh ít cháo cho Phục Kỳ uống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]