2 đứa song sinh mặc bộ áo ngủ gấu mèo giống nhau mở cửa đi vào. Thiện Sơ kéo kéo cái tai đen của Phục Thần, dùng cằm ý bảo Phục Thần đi vén rèm cửa lên.
Rèm được kéo ra, ánh mặt trời tức thì chiếu rọi khắp phòng.
“Phục Kỳ, Phục Kỳ?” Thiện Diệu xoay người, nhắm mắt kêu: “Tắt đèn đi, phiền chết.”
Phục Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Thiện Sơ bò lên giường, nắm mũi Thiện Diệu. Người sau hé miệng hô hấp, ngủ tiếp. Phục Thần đứng ở bên giường, dùng tay nhỏ bé chặn miệng Thiện Diệu.
“Hai đứa đừng chọc ba nữa, ba bị cảm cần nghỉ ngơi. ” Lúc Phục Kỳ thu dọn phòng khách, 2 đứa nhỏ đã ăn xong cơm trưa liền nghịch ngợm trên giường Thiện Diệu.
“Tiểu Sơ, uống thuốc chưa?” Phục Kỳ trước ôm Thiện Sơ xuống dưới, Thiện Sơ nếu như bị lây cảm, sẽ không giống Thiện Diệu nằm hai ngày là tốt được.
“Uống rồi ạ.” Thiện Sơ cười khanh khách: “Bác Thường nói, con uống hết thuốc trong hộp rồi thì không cần uống nữa. ”
“Vậy bác Thường có nói chừng nào con đến trường được hay không? ” Không đành lòng ngắt mất nụ cười của con nhưng chuyện đến trường này khiến Phục Kỳ lo đến ngủ không yên a.
Thiện Sơ quả nhiên nhăn mặt, con ngươi đen liếc nhìn qua chỗ em trai. Phục Thần liền bỏ ba mà chạy tới, nghiêm túc nói: “Buổi tối anh ngủ không tốt, bác Thường nói ban ngày cũng phải nghỉ ngơi nhiều. ”
“Thằng nhóc bao che khuyết điểm này.” Phục Kỳ bóp mũi nhỏ của Phục Thần, bó tay với Phục Thần nghiêm mặt nói dối. “Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215747/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.