Hai người trần như nhộng ở trong nước miệng lưỡi tương giao, qua hồi lâu, lâu đến mức Phục Kỳ thiếu chút nữa liền hít thở không thông mà chết thì bàn tay to của Thiện Diệu lúc này mới chụp tới, vớt đầu của cậu lên trên mặt nước.
Hai cái đầu dựa vào bên cạnh bồn tắm lớn bóng loáng, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Thiện Diệu quay đầu nhìn về phía Phục Kỳ miệng mũi ướt sũng miệng đang liều mạng hấp thụ không khí, gợi lên đôi môi mỏng. Phục Kỳ bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn mà cả người không được tự nhiên, hơi chút dễ chịu một ít, liền muốn trừng trở về, cái hôn liên tiếp của Thiện Diệu đều phải kịch liệt như vậy, tay chân già yếu của cậu làm sao chịu nổi.
Nhưng kháng nghị cũng không dùng được, ngọn lửa chói mắt bắn ra trong mắt Thiện Diệu cậu hiểu. Đàn ông một khi có hưng trí, liền tuyệt không thương lượng đường sống, bởi vì đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, chính bọn họ cũng quản nổi bản thân. Cái này, Phục Kỳ là đàn ông, đương nhiên hiểu được.
Phục Kỳ đẩy ngực Thiện Diệu, khiến hắn đứng lên. Nhưng Thiện Diệu không vui lòng: “Lạnh, cả người đều là nước, bị cảm thì làm sao?” Lần kia khiến hắn hoàn toàn sợ lạnh. (cái lần hỏng cửa trần truồng đó)
“Trong nhà 24 25 độ, Tiểu Sơ chân trần chạy cũng không sao.” Phục Kỳ tuy rằng oán giận, nhưng Thiện Diệu liều chết không hợp tác, cậu cũng không có biện pháp, đành phải nói: “Vậy lau khô, đến trên giường làm.”
“Không, trên giường không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215735/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.