Thiện Sơ đeo túi sách quệt mồm gọi điện thoại, có một cô gái nhỏ tóc buộc đuôi ngựa chạy tới, cười tủm tỉm mà nhét vào tay nó 1 hộp quà tặng. Thiện Sơ mở khoá điện thoại di động, đặt bên tai, tiếp tục gọi Phục Thần.
Nó rầu rĩ mở cái hộp được bọc khéo léo tinh xảo ra, bên trong là một miếng socola hình trái tim.
“Mình tự làm đó, hi vọng cậu sẽ thích.” Cô bé cúi đầu ngượng ngùng, bối cánh tay, mũi chân vẽ loạn trên mặt đất.
Thiện Sơ lãnh khốc nói: “Tôi không thể nhận socola của cậu, là 1 người đàn ông đỉnh thiên lập địa, tôi không thích cậu thì không thể cho cậu hi vọng, như vậy sẽ khiến cậu lãng phí tuổi thơ ấu. Cậu vẫn là đưa cho người khác đi.”
Cô bé nháy mắt mấy cái, nước mắt ào ào rơi, khóc lóc kể lể nói: “Vì sao không thích tớ, tớ là hoa khôi của lớp mà, chẳng lẽ cậu thích hoa hậu khôi trường?”
“Vậy cũng không phải, tôi còn chưa có người thích.”
Bên kia điện thoại thông, Thiện Sơ lạnh lùng đem socola nhét vào tay cô bé, quay đầu lại lại bật người thay đổi thái độ: “Tiểu Thần, sao em cứ không nhận điện thoại vậy? Anh ở dưới lầu lớp em nè…Không được, lên lầu hai mệt lắm … Anh gọi cho em báo trước, anh qua cổng trường tìm ba mẹ đây… ừ, anh đợi em.”
“Sao cậu còn chưa đi?” Thiện Sơ nhíu mày nhìn hoa khôi lớp tiểu Lâm (Lâm – ngọc đẹp).
Tiểu Lâm cười lộ ra hai cái răng nanh, nhét socola một lần nữa vào ngực Thiện Sơ, chân ngắn chạy 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215731/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.