“Cậu vẫn khoẻ chứ?” Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ bước chân không vững, dựa vào cửa thở gấp. Tuy rằng phần lớn thời gian đều ngồi trên xe nhưng lăn qua lộn lại như vậy Phục Kỳ cũng vẫn chịu không nổi.
Phục Kỳ cười cười: “Không có việc gì, uống chút nước đường là tốt rồi. Anh muốn sa thải cô giáo người ta sao?”
“Chứ sao nữa, tôi đem con trai bảo bối giao cho cô ta, lại để nó bị đánh, tất nhiên là phải thu dọn mà cuốn xéo đi, còn 3 thằng nhóc kia, không thể cùng lớp với tiểu Thần nữa.”
Thiện Sơ đang xem cô giáo ở phòng y tế xử lý vết thương cho Phục Thần nghe vậy hỏi: “Tiểu Thần?”
“Ừ, em trai con về sau đại danh kêu là Phục Thần, được không?”
Thiện Diệu kéo Thiện Sơ lại, chỉnh lại quần áo xộc xệch cho nó.
Thiện Sơ nghiêm túc nói: “Phục Thần dễ nghe hơn nhiều, cái tên cũ cứ như là không cần cái gì ấy.”
Không cần cái gì? Thiện Diệu tà mắt liếc Phục Kỳ một cái, khẳng định không phải ý tốt đẹp gì. Tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, tên này không phải cậu đặt nha, là 1 “cậu” khác mà, nhưng rõ ràng là mình không chối được trách nhiệm.
Phục Thần trên đầu dính một miếng băng gạc, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tóc rớt một dúm, Thiện Sơ cứ đòi cô giáo băng lại, kêu là không thể để lại di chứng. Mấy người đi ra khỏi phòng y tế, Phục Thần đi gần lại bên cạnh Phục Kỳ, một lớn một nhỏ sau đầu đều có 1 miếng băng trắng, Thiện Sơ liền ồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215721/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.