Thường Hiểu sau khi đi rồi, Thiện Diệu vừa ngủ 1 giấc, cuối cùng bị Đồng Hoà Bình rút kim đánh thức.
“Ông không nhẹ tay 1 chút được à, sao phải đánh thức tôi làm gì?”
“Bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ sao?”
Thiện Diệu giữ kim, cắn răng nói: “Đêm qua náo loạn cả đêm, chắc vẫn đang ngủ. Quên đi, chờ lúc ăn cơm trưa hãy gọi bọn nó, chiều đến đuổi hết về trường.”
Thiện Diệu giơ tay lên nhìn, thấy cũng kha khá rồi, liền buông tay ra, thong thả hỏi: “Y có khỏe không, không giống tôi lừng lẫy hy sinh đấy chứ?”
“Ừ, đúng rồi, cậu lại phát điên cái gì đấy? Tôi nhớ rõ cậu không có thói quen ăn cỏ đằng sau (ngựa tốt không ăn cỏ phía sau, ý là không xài lại thứ đã vứt đi). Ơ, máu chảy ra rồi, ấn chặt vào, cậy mạnh động đậy vớ vẩn cái gì, tay sắp bầm đen 1 mảnh rồi đây, xem cậu thế nào đi ra ngoài vui đùa anh tuấn.”
Đồng Hoà Bình kéo cái ghế ra ngồi xuống.
“Ai nói tôi ăn cỏ sau lưng?”
“Đã không có ý tứ với người ta, lại tự nhiên biến tốt là có ý gì.”
Thiện Diệu ném xuống miếng bông tẩm thuốc tê đã nhiễm đỏ, miễn cưỡng nói:
“Đồng đại thầy thuốc à, ngài lần này thực sự là nghĩ sai, Thiện Diệu tôi đây đúng thật là ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng mà.”
“Vậy ông có ý gì, Phục Kỳ tốt xấu gì cũng không dựng không dục (không sinh cũng nuôi) cho cậu 2 đứa con trai, phúc hậu cho tôi 1 chút.”
Đồng Hoà Bình giơ giơ nắm tay.
Thiện Diệu đẩy ra nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.