“Ê, tỉnh tỉnh coi.”
Thiện Diệu không dám dùng sức lay tỉnh Phục Kỳ, chỉ hét to liên tục bên tai cậu. Thẳng đến khi Phục Kỳ thấy phiền, mở nặng nề mí mắt.
Thiện Diệu nhất thời không biết nói gì, cặp mắt hoa đào thật to phiếm hơi nước, rất mỹ lệ, thế nhưng cũng rất mê man, rõ ràng đầu mình đang ở trước mặt y mà đôi mắt ấy lại cứ như không thấy gì, nhìn xuyên qua lên trần nhà.
“Khụ, tôi phụng mệnh qua đây đút cậu ăn, cậu tự ngồi lên hay để tôi phải động thủ.”
Thiện Diệu ngồi lại trên ghế, bày ra dáng vẻ đại gia, nói như bố tướng kiểu “ê, cậu tự mình cởi hay để đại gia tôi động thủ.”
Phục Kỳ bị giọng điệu này kích thích triệt để tỉnh ngủ, nghiêng đầu, nhìn Thiện Diệu đang ngồi trên ghế 1 phát, cẩn thận nhận xem là thật hay mơ.
“Ê, đừng nhìn tôi như vậy.”
Thiện Diệu gắp ít khoai tây vào bát cơm tẻ, sau đó đó múc một muỗng canh, gõ gõ bát, mặt thối thối nói: “Cậu có ngồi lên không thì bảo, nếu không động, tôi cứ đút nằm luôn.”
Phục Kỳ chật vật ngồi dậy, đưa tay ra cầm bát: “Tôi tự ăn.”
Thiện Diệu kéo khay thức ăn ra khỏi tầm với của Phục Kỳ, thấy Phục Kỳ dùng đôi mắt to hoảng sợ dõi theo hắn, tỉnh ngộ: “Cậu yên tâm, không phải để chỉnh cậu. Lòng tôi như kim cương, tuyệt đối hàng thật giá thật. Đến, chuẩn bị há mồm.”
Thiện Diệu giơ thìa ra, lại thấy ánh mắt phức tạp của Phục Kỳ, đột nhiên lại cảm giác liệu có phải mình đang chịu thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-mang-theo-bao-tu-dau-ac-phu/1215711/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.