Chương trước
Chương sau
Phi Dạ (không phải đêm) vào đêm, ở đây có thể tìm ra được phú nhị đại (nhà giàu đời 2) hoặc phú tam đại (nhà giàu đời 3) dưới 50t. Nó là quán bar cho hội viên, gia đình không có 20 tỷ tài sản là không thẻ có thẻ hội viện. Nhưng Thiện Diệu đều không phải hội viên mà lần nào cũng có thể nghênh ngang đi vào tìm mỹ nhân.
Nguyên nhân là gì?
Ông chủ của Phi Dạ nói, số mỹ nhân trong quán của y còn không nhiều bằng số mỹ nhân Thiện Diệu đã từng chơi qua. Đồng thời mắt nhìn người của Thiện diệu rất chuẩn, hắn nói có thể hồng (nổi tiếng),người nọ trong vòng một năm sẽ trở thành đỏ (rất nổi tiếng). Không sai, Phi Dạ là 1 khu bất lương khoác lốt quán bar.
Tiểu Sơ buổi tối không chịu đi ngủ, cứ ầm ĩ đòi đọc tiểu thuyết cổ đại. Chết tiệt, thằng nhóc tí tuổi đầu đã biết lên mạng mua tiểu thuyết nổi tiếng, nếu chỉ riêng Hồng Lâu Mộng, thì hắn xé vài tờ đi cũng để nhóc con xem được, nhưng mà còn cái gì Tây Sương Kí, Kim Bình Mai, trời ạ, ai nói cho hắn biết một thằng nhóc năm tuổi làm sao lại biết mấy thứ sách này chứ. (truyện porn =))
Thiện Diệu đem sách ném hết, lại vừa mắng, vừa dỗ, vừa uy hiếp, vừa lợi dụng, mới dụ được tiểu Sơ không khóc nhè nữa mà đi ngủ. Hắn có thể thoát thân, gọi đám hồ bằng cẩu hữu tụ tập ở Phi Dạ.
Đến cửa Phi Dạ rồi, lại nhìn thấy 1 đám hò hét loạn cào cào, đến gần nhìn, thì ra là có người muốn xông vào bị bảo an túm được ném ra ngoài. Thiện Diệu liếc mắt nhìn náo nhiệt nghĩ không thú vị, liền tiếp tục vừa gọi điện thoại vừa đi vào trong.
Đột nhiên nghe thấy 1 tiếng thét chói tai thê lương, Thiện Diệu bản năng ngẩng đầu nhìn, một vật thể không xác định thẳng tắp hướng về phía hắn đập tới. “Bịch ——” Thiện Diệu ngã ngửa ra đất, bất tỉnh nhân sự, dạ dày như bị người hung hăng thoi cho 1 cú. Chờ tỉnh táo lại, chỉ thấy Phục Kỳ ôm một đứa bé, cư nhiên khóc.
Bảo an vây cậu ta lại, lo sợ áy náy, còn thiếu nước quỳ xuống:
“Thiện tổng, xin lỗi, tôi bị thằng quỷ này cắn một phát, đau không chịu được nên mới hất nó ra như vậy, không nghĩ tới lại va vào ngài. Ngài có sao không, tôi giúp ngài gọi xe cứu thương nhé.”
Thiện Diệu vừa muốn mở miệng chửi thì đã có người giành trước lạc giọng vạch rõ ngọn ngành mà quát: “Chỉ là trẻ con cắn anh 1 phát, cũng không cần dùng sức lớn như vậy mà ném nó ra chứ. May là rơi vào người khác, nếu xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ liều mạng với anh.”
Lời này Thiện diệu nghe đã thấy tức, hắn nghiêng đầu chất vấn Phục Kỳ: “Cái gì gọi là may mà rơi vào người người khác chứ, a, không ngờ là rơi vào người tôi, như vậy là không sao hả.”
Bảo an vừa thấy không ai có thể dời đi cơn tức của Thiện tổng, bật người phụ họa nói thêm: “Đúng rồi, mày đây là ý gì? Thằng ăn mày chui từ xóm nghèo nào ra, tao đã bảo mày đừng có đi vào lại cứ xông vào.”
Phục Kỳ vừa rồi chỉ lo kiểm tra con trai có việc gì không, không chú ý đến cái đệm người đỡ con mình là ai. Thấy rõ rồi, thì ra chính là người mình muốn tìm. Để Thiện Diệu làm đệm thịt cho con mình thật quá chính xác mà.
“Thiện Diệu, tôi có việc muốn nói với anh.” Phục Kỳ cắn răng nghiến lợi nói vậy.
Thiện Diệu chờ đến khi mặt đất không còn nghiêng nữa (chóng mặt ạ) mới chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi cùng công ty còn có ba năm hợp đồng, thế nhưng tôi bị đóng băng nhiều năm, đã không thể vì công ty kiếm tiền nữa. Có thể giải trừ hợp đồng hay không, trả thẻ căn cước lại cho tôi?”
Thiện Diệu lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc kiêu căng, hắn đối với người bị mình vứt bỏ luôn bày ra bộ dáng không thể với tới như thế. Đương nhiên, hắn là cố ý. Hắn đối với mỹ nhân lúc gặp gỡ và làm tình tự nhiên sẽ là một thái độ khác.
“Tốt, cậu trở về tìm hợp đồng, thuận tiện đem tiền đền bù chuẩn bị trước cho tốt, tôi sẽ phái người phụ trách tới.” Thiện Diệu nói rồi đi vào trong.
Phục Kỳ ôm Bất Yếu, vội vàng đuổi qua: “Thiện Diệu, anh đừng đi, anh nghe tôi nói hết đã. Anh chờ tôi một chút.”
Thế nhưng Thiện Diệu làm sao nghe chứ, bảo an tự động chặn lại Phục Kỳ, Bất Yếu nói trọng điểm cho ba mình: “Cha ơi, cha nói cái gì làm ông ta dừng chân lại a.”
“Con tôi là con trai anh.” Phục Kỳ sốt ruột, bật thốt ra một câu như vậy.
Tất cả mọi người cười ầm cả lên. Thiện Diệu dừng chân lại, buồn cười nói: “Nghe lời cậu nói, thằng nhóc này nếu như là con tôi, như vậy nó là vợ cậu sinh cho tôi hay cậu sinh cho tôi?”
Phục Kỳ nghẹn họng.
“Là tôi sinh cho anh.” Lời này nếu như nói ra miệng, cậu sẽ thành người nổi tiếng mất.
“Là, là vợ tôi.” Cậu lắp bắp nói.
“Hừ, hôm nay tôi đã nghe được câu trò cười hài hước nhất thế kỉ. Trước không nói vợ cậu là hình dạng gì, ngay cả con trai cậu cũng là gầy nhẳng gầy nheo giống cậu, nào có nửa phần giống tôi chứ?”
Phục Kỳ cả giận nói: “Thiện Diệu anh đừng quá đáng.”
“Cái này kêu là quá đáng?”
Thiện Diệu mỉm cười: “Cậu theo tôi đã hơn một năm, nên biết tôi tính tình đi. Tôi hận nhất là bị người dây dưa. Bảo an, mấy người không thấy mặt người này quá dày à?”
Nói xong, dù Phục Kỳ có quát gì đi nữa cũng không quay đầu lại vào thang máy.
Phục Kỳ còn đang kêu, mấy người bảo an bắt đầu vây, kéo cậu ra ngoài. Phục Kỳ hiểu được ý của Thiện Diệu, bỏ Bất Yếu xuống, hô to: “Bất Yếu, ra chỗ trạm xe bus chờ ba, ba sẽ theo ra sau, nhanh đi a.”
Bị người hung hăng đấm 1 phát trên mặt, Phục Kỳ quay đầu lại, thấy Bất Yếu giống như choáng váng đứng tại chỗ.
Bởi vì có khuôn mặt hoa đào, Phục Kỳ từ trước tới nay chiếm được không ít ưu đãi, cũng chính là bởi vì cậu lớn lên đẹp nên mới có tư cách trở thành bạn giường của Thiện Diệu. Cậu cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu, bị đấm bị đá.
“Ai nha, thằng nhóc mày dám đánh tao, con mẹ nó mày không muốn sống nữa có đúng không?” Một bảo an quát ầm lên.
Phục Kỳ không mặc cho người đánh nữa, hoảng hốt vội vàng đứng dậy, kéo Bất Yếu bỏ chạy. Nhưng thân thể Phục Kỳ suy yếu, còn mang theo một đứa trẻ đâu thể chạy trốn 1 đám thanh niên cường tráng còn trẻ chứ.
Cậu không thể làm gì khác hơn là ôm Bất Yếu vào trong ngực, tận lực che chở cho con. Cứ như vậy, lưng với đầu yếu ớt bị lộ ra ngoài, trúng không ít quyền cước. Đấm đá hung ác rốt cục ngừng lại, Phục Kỳ vẫn còn giận, vừa che Bất Yếu vừa đánh nó, vừa đánh vừa rơi lệ: “Không phải đã bảo con ra trạm xe bus chờ ba sao, sao lại không nghe lời, thằng nhóc hư này, thằng nhóc hư đốn không nghe lời này.”
Bất Yếu khóc lớn nói: “Cha có đúng là muốn bỏ rơi con không, vì sao lại nói người kia mới là cha con, tại sao lại muốn dẫn con tới gặp ông ta, vì sao?”
Phục Kỳ ngẩn ra, ôm chầm Bất Yếu, nghẹn ngào nói: “Ai bảo muốn bỏ rơi con, chỉ là nhìn thấy con chịu khổ, hắn hẳn phải chịu trách nhiệm. Cứ cho là hắn không chịu trách nhiệm, cũng có thể cho ta một con đường lui, để ta có thể cho con 1 hoàn cảnh sống tốt hơn.”
“Cha ơi, con nghe không hiểu.” Bất Yếu thút thít nói.
Phục Kỳ mang theo Bất Yếu vào 1 cửa hàng ăn nhanh mở cửa 24 giờ đối diện Phi Dạ, gọi cho Bất Yếu 1 cốc nước trái cây. Cậu vốn định đứng chờ bên ngoài Phi Dạ nhưng lại sợ Bất Yếu không chịu được lạnh, cắn răng đem Bất Yếu vào quán ăn nhanh này.
“Có ăn ngon không?”
Phục Kỳ nhìn Bất Yếu đang lang thôn hổ yết, ngực đắng chát, nét mặt vẫn giả ra tươi cười hỏi.
Bất Yếu 2 3 bận mới nuốt xong, lau miệng nói: “Thật không rõ cái này có cái gì ăn ngon, lại dám bán hơn 30 nghìn, một chén nước sao, cư nhiên cũng muốn 20 25 nghìn. Cha ơi, cha không thể lại phá của như vậy được.”
“Rồi rồi rồi.”
Phục Kỳ đáp ứng luôn miệng, cũng âm thầm hạ quyết tâm không thể lại để cho Bất Yếu phải trải qua cuộc sống khốn khổ nữa. Trong lòng cậu không tiếp nhận Bất Yếu có thể phủi mông một cái rời đi, nhưng thằng nhóc làm sao sống được chứ. Nhưng 1 khi cậu đã nhận Bất Yếu là con trai của mình thì nhìn con trai mình sống kém người khác được.
Thiện Diệu đã từng nói sẽ đem con trai mình cẩn thận nuông chiều như tâm can bảo bối. Hừ, biến hết đi. Chân chính đem con trai Thiện Diệu chiếu cố như tâm can bảo bối là cậu, Phục Kỳ.
Phục Kỳ nghĩ thân thể đã tốt hơn rất nhiều, khí lực trở về không ít, liền nói: “Cha lại đi gặp tên khốn kia, Bất Yếu ở chỗ này chờ ba về có được không?”
“Không được.” Bất Yếu từ chối luôn.
“Ba, đừng bỏ lại con. Con sẽ thật biết điều, không bao giờ…ăn đồ đắt tiền như thế này nữa.” Trong mắt Bất Yếu ngập nước mắt, mắt sưng giống như đã khóc cả đêm.
Phục Kỳ xoa xoa mái tóc nó, ôn nhu làm dịu: “Bất Yếu tin cha được không, cha làm sao sẽ bỏ lại Bất Yếu chứ?”
Rốt cuộc cậu đã làm qua điều gì khiến thắng bé cứ nghi ngờ mình sẽ bị vứt bỏ?
Thật vất vả mới thuyết phục được nhóc con tin tưởng, vừa mới chuẩn bị ra ngoài lại bị nhân viên cửa hàng ngăn lại.
“Tôi nhớ kỹ đã trả tiền rồi mà.”
Nhân viên cửa hàng từ sau khi Phục Kỳ dẫn Bất Yếu bào cửa đã chặt chẽ nhìn chằm chằm hai người này. Cả người bẩn toàn đất không nói, cả người bị đánh bầm tím, giờ lại 1 người chạy ra ngoài, muốn chạy ném con lại trong tiệm của họ sao?
“Anh à, đã nửa đêm 2 3 giờ rồi, để con lại đơn độc không tốt đâu.”
Phục Kỳ nói: “Tôi muốn đi sang đối diện làm ít chuyện, rất nhanh sẽ trở về.”
“Ngại quá, quán chúng tôi xe để bên ngoài còn không trông được, con trai bảo bối của anh thuộc loại tài sản quý trọng, chúng tôi đề nghị anh không nên để thứ tài sản quí giá như vậy ở trong quán, không ai trông được đâu.”
Bất Yếu cứu vớt người cha sắp ngốc của mình.
“Anh ơi, ba em đi 1 lát sẽ trở về, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
“Xin lỗi, thực sự không được đâu.” Nhân viên cửa hàng nhất kiên trì.
Phục Kỳ không thể làm gì khác hơn là ôm Bất Yếu ra ngoài, nóng lạnh thay đổi, Bất Yếu hắt hơi vài cái, Phục Kỳ đau lòng thầm buông tha, có thể tưởng tượng ra Bất Yếu vẫn hay nói với cậu không nên buông tha, đành nhịn xuống. Đem áo ba-đờ-xuy quấn chặt Bất Yếu, Phục Kỳ chỉ chỉ phía sau: “Ba muốn vào đó một chuyến, con ngoan ngoãn đừng chạy loạn nhé.”
Bất Yếu gật đầu đáp ứng. Phục Kỳ đặt nó vào 1 góc khuất, nơi đó có đỗ mấy cái xe, chỉ cần Bất Yếu không phát ra thanh âm thì không ai có thể thấy nó.
Phục Kỳ dặn dò vài câu, mới vén tay áo lên, hít sâu một hơi, tránh khỏi hành rào bảo an tầng 1 theo lên tầng 2 3. Một tháng trước, a, không phải, 6 năm trước, đoạn thời gian cậu và Thiện Diệu gần chia tay đó, cậu đã tới đây bắt gian.
Từ lầu hai trèo cửa sổ đi vào, quẹo trái, gặp thang máy. Lập tức vào thang máy lên tầng 6, chỉ cần trước khi bảo an từ phòng theo dõi đuổi tới cậu thuận lợi bước vào phòng 512 là nó thể tóm được tên khốn Thiện Diệu kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.