Thời điểm ba người trở lại bộ tộc, trời đã tối đen, trong lều trại từng nhà đều sáng lên ánh đèn, các ca nhân ở trong lều trại của nhà mình cầm nồi nấu cơm, khói bếp lượn lờ.
Nhìn đến ba người A Trác mang theo con mồi phong phú đi qua, các ca nhân đang chuẩn bị cơm chiều đều thập phần yêu thích ngưỡng mộ mà vây quanh tiếp đón.
“Thần linh chúc phúc, các ngươi hôm nay thu hoạch phong phú như vậy~”
“Bò hoang Tây Tạng~”
“Là A Trác hay A Từ săn được?”
“Các ngươi đi săn thú còn mang theo tiểu tử nhà mình, không sợ hắn bị thương.”
A Trác vẫn duy trì mặt than trước sau như một lễ phép đối với mọi người gật đầu, cũng không nói nhiều. A Từ theo bản năng quay đầu nhìn nhìn phía sau, phu quân nhỏ gầy của bọn họ mang theo con mồi thong thả nhàn nhã bước đi từng bước, đối với vấn đề yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người cũng không có phản ứng gì.
Bò hoang Tây Tạng là Dụ Phi bắt được các ngươi tin sao....
Một vài ca nhân hiểu biết trong bộ tộc thấy bọn hắn có chút không chịu nổi gánh nặng, liền nhiệt tình tiến lên giúp đỡ, hai huynh đệ Dạ cùng Nguyệt cũng vây lại đây. Nguyệt ở phía sau hỗ trợ cầm hộ con thỏ cùng nói chuyện phiếm với Dụ Phi, Dạ giúp A Từ mang con nai, hạ giọng nói: “A Từ, Dụ Phi với các ngươi nghỉ ngơi cùng nhau chưa?”
A Từ đang kéo con lộc, thiếu chút nữa làm rớt. Trầm mặc một lát, cũng hạ thấp thanh âm hàm hồ nói: “.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-man-phu-lang/210144/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.