A Trác tiến tới lều chủ, liền nhìn thấy Nạp Mộc mặt âm trầm ngồi ở giữa, thấy hắn tiến vào liền tức giận, trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói: “Ngươi thằng nhãi con, năm đó không chịu nghe ta nói, bây giờ biết hậu quả chưa?”
“Đại ca đừng như vậy, trong lòng A Trác khẳng định cũng không vui vẻ gì.” Đa Triết một bên vội vàng dập lửa, một bên đem A Trác kéo qua ngồi nói: “Hơn nữa lần này chẳng phải cũng là cơ hội để nhìn một chút tính tình của Dụ Phi sao? Ngươi không biết những ca nhân cùng nói chuyện với chúng ta, đều hâm mộ, nói ba ca nhân nhà chúng ta có phúc khí, tìm được phu quân tốt.”
Nạp Mộc thấy A Trác vẫn là bộ dáng không chút biểu tình, liền nhịn không được nhéo lỗ tai đứa con của mình, “May mắn là Dụ Phi, nếu là tiểu tử khác bị như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
A Trác cũng không giãy dụa, Nạp Mộc không dùng nhiều khí lực, không phải thật sự muốn đánh hắn. Trong lòng biết a cha nghĩ đến chuyện năm đó lại không thoải mái, hắn liền thành thật làm nơi cho a cha trút giận.
“Được rồi, đại ca đừng tức giận, chúng ta không phải muốn nói chính sự với A Trác sao.” Đa Triết cầm tay Nạp Mộc, Nạp Mộc hừ một tiếng, thấy thái độ của A Trác cũng coi như ngoan ngoãn, liền theo Đa Triết mà bỏ tay ra, ngoài miệng vẫn không buông tha, “Hiện tại lại ngoan ngoãn như vậy, dáng vẻ không giống như năm đó bị người ta che mờ mắt....”
“Cảm tạ thần linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-man-phu-lang/210140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.