Cúp điện thoại của luật sư, Chung Du Bạch xem xong công văn gần nhất mới coi như nhẹ nhàng thở ra.
Luật sư riêng của D.A cũng không phải là người bình thường, thế nhưng so với bọn họ thì lại bình thường hơn một chút, trong cơ thể vị này có huyết mạch yêu quái, lại đại khái vẫn có thể coi như là nhân loại, yêu khí trên người cực kỳ nhạt, ảnh hưởng huyết mạch mang lại cho cô chỉ là tinh lực cùng thể lực mạnh hơn người bình thường một chút, còn có chính là, tình yêu với ban đêm vượt xa ban ngày – yêu quái tổ tiên của cô là động vật hoạt động về đêm.
Văn phòng của Chung Du Bạch có một ti vi Lcd treo tường, kỳ thật gần đây hắn đã không bận rộn như đoạn thời gian trước đó, vì thế, hắn nghĩ nghĩ liền thuận tay mở ti vi, đây cũng là sắp xếp mà công ty giải trí bình thường đều có, vạn nhất có xảy ra tin tức không kịp trở tay gì thì cũng có thể nhìn thấy trước tiên.
Hình ảnh vừa phát Chung Du Bạch liền ngẩn ra, bởi vì trùng hợp vừa vặn là đang chiếu lại chương trình tuyển tú mà Hoàng Bích tham gia kia.
Còn chưa tới lúc Hoàng Bích lên sân khấu, hiện tại đang là một tuyển thủ nữ biểu diễn, toàn bộ bốn vị đạo sư quay lưng về phía sân khấu, đây là đặc sắc của tiết mục tuyển tú này, cũng bởi vậy mà khiến tiết mục tuyển tú đơn thuần bình phán thanh âm của ca sĩ này lập tức nổi tiếng đại lục, nhưng mà tiếc là vị tuyển thủ nữ này không thắng được đạo sư xoay người.
Chưa xem được mấy phút đã đến lượt Hoàng Bích.
Hoàng Bích khi đó vẫn chỉ là ca sĩ có chút ít danh khí trong một cái vòng nhỏ hẹp, dù sao đã từng biểu diễn ca khúc chủ đề của một bộ phim lớn như [Kiếm tiên].
Cho nên khi hắn lên sân khấu, khán giả phía dưới gần như đều không biết hắn, nhưng bọn họ lại vẫn hoan hô cho Hoàng Bích, làm cho bốn vị đạo sư nhìn nhau, dáng vẻ có chút mờ mịt, kiểu thiết lập chỉ nghe âm thanh không nhìn thấy người này mới là chỗ đặc biệt của tiết mục tuyển tú này.
Mà nguyên nhân khán giả hoan hô chỉ là vì, so với những tuyển thủ diện mạo phổ thông lúc trước, Hoàng Bích trong những người này, thật sự được cho là diện mạo thượng thừa, hơn nữa hắn mặc sơmi trắng đơn giản, phối với quần bò xanh nhạt cùng một đôi giày da trâu cổ thấp, không cố ý ăn mặc không hợp thời, ngược lại một thân nhẹ nhàng thoải mái còn khá thời trang lên sân khấu, tương đối phù hợp với khí chất thanh tú sạch sẽ của hắn.
Cho nên, bọn họ vỗ tay là cho vẻ đẹp của Hoàng Bích, đương nhiên, còn có vài phần là cổ vũ.
Đừng nói là Chung Du Bạch cực kỳ quen thuộc Hoàng Bích, chỉ là khán giả bình thường cũng có thể nhìn ra tiểu tử này đang căng thẳng.
Giao nhân trời sinh ôn hòa, lại cũng không phải chủng tộc thích ứng với việc đứng dưới ánh đèn, bọn họ từng sinh hoạt dưới đáy biển tối tăm, tuy Hoàng Bích đã biến hóa, thế nhưng tính cách lại không thể thay đổi ngay được.
Chung Du Bạch biết Hoàng Bích hát cái gì, trên thực tế, ngày ghi tiết mục này hắn cũng ở hiện trường cùng Hoàng Bích, thế nhưng nhìn qua hiện trường cùng ti vi, lại có vẻ không giống nhau.
Ngọn đèn chiếu lên người Hoàng Bích, hắn cầm micro, trước khi nhạc đệm bắt đầu, liền hát ra âm đầu tiên.
Lần này hắn hát, là [Phiêu diêu], ca khúc này gần như chưa từng xuất hiện trong các tuyển thủ, bởi vì nữ ca sĩ hát bài này vốn là môt diễn viên, bài hát này hát bình bình thản thản, lên xuống rất nhỏ, khó khăn cũng không cao, nhưng đặc biệt thích hợp âm sắc trong trầm thấp mang theo khàn khàn của vị hát ban đầu, nghe vào tai đặc biệt xinh đẹp, trong thản nhiên mang theo hơi buồn bã.
Hoàng Bích bỏ một đoạn nhạc vào trước bài hát này, không có lời hát.
Trên thực tế, đây là [Giao nhân ca].
Hoàng Bích không phải trạng thái giao nhân hát [Giao nhân ca] là không có hiệu quả bất lợi gì, nhưng nếu hóa thành giao nhân, đây sẽ là một làn điệu có thể mê hoặc tâm trí con người, mà lúc này Hoàng Bích hát lên, tuy rằng không có loại sức mạnh mê hoặc con người như vậy, lại vẫn tuyệt đẹp đến giống như không giống ca khúc của nhân gian.
Giao nhân là chủng tộc trời sinh giỏi ca hát, hơn nữa cổ họng của bọn họ cũng khác người thường, bất luận là âm thanh hay làn điệu, đều rất bắt người.
Là loại âm sắc gần như có thể lập tức chạm vào tâm linh con người.
Nếu nói năm đó Lục Ninh Lục Viễn là dựa vào năng lực live mạnh mẽ, khí tràng của bọn họ đủ để điều khiển bất cứ sân khấu nào, mặc kệ là bài hát nào đến trên tay bọn họ cũng luôn có thể hát ra một loại cảm giác đặc biệt, như vậy Hoàng Bích lại thuần túy dựa vào ưu thế bẩm sinh của hắn, âm sắc của hắn rất không giống những người khác, gần như là xuất chúng đến mức nhân loại không thể phục chế.
Không đợi Hoàng Bích chính thức bắt đầu hát, bốn vị đạo sư đã quay người lại, mà khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Hoàng Bích, nhất thời đều nở nụ cười.
Có tư chất xuất sắc như vậy, diện mạo lại không tầm thường, bọn họ gần như có thể đoán được người này nhất định có thể nổi tiếng.
Vì thế, đợi đến khi nhạc đệm bắt đầu, bọn họ cứ như vậy nhìn Hoàng Bích hát, mà, loại trạng thái này sẽ chỉ làm Hoàng Bích càng căng thẳng.
Chung Du Bạch có hứng thú nhìn, quả nhiên, toàn thân Hoàng Bích đều cứng ngắc, ánh mắt cũng không biết nhìn chỗ nào mới được.
Lời hát của ca khúc [Phiêu diêu] này vốn rất đơn giản, trên thực tế, đây cũng là một trong những nguyên nhân Chung Du Bạch chọn ca khúc này cho Hoàng Bích –
Quả nhiên, bài hái cũng không có bao nhiêu câu hát này được Hoàng Bích hát thật sự không tệ, so với người hát đầu tiên, hắn hát lại càng thêm linh hoạt kỳ ảo sạch sẽ, làm cho từ trong tiếng hát lại lộ ra vài phần thê lương.
Nếu người hát trước nói tình yêu, Hoàng Bích lại hát ra thê lương nhẹ nhàng vô định.
Hắn nay, cũng là cỏ dại không có rễ, phiêu diêu không chỗ nương tựa, nhà của hắn, người thân của hắn, đều đã không còn.
Một ca khúc hát xong, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.
Bởi vì rất dễ nghe.
Đây chính là ưu thế cổ họng trời sinh.
Chung Du Bạch đã sớm cảm thấy Hoàng Bích nổi tiếng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, xem, hiện tại không phải sao? Tiết mục tuyển tú này nổi, Hoàng Bích cũng nổi.
Thế nhưng khiến Chung Du Bạch cảm thấy ưu thương chính là… hai tên nổi nhất trong tay hắn, lập tức muốn chạy!
Gần đây Lục Ninh Lục Viễn đã tự xử lý thủ tục liên quan cho Elson cùng Jordanne, hiện tại hai nhóc hỗn huyết này ăn trạc yêu đan, lại có vòng chân Mithril ức chế năng lượng tiêu cực, cho dù có chạy vào trong địa giới phương Tây, cũng không có mấy người có thể phát hiện manh mối gì về huyết thống của hai nhóc, cho nên hai hỗn huyết càng lớn càng có thể gây chuyện mà chỉ có anh em Lục Ninh Lục Viễn có thể áp chế được này, chỉ có thể để cho bọn họ đóng gói mang đi.
Chung Du Bạch thở dài, quyết định đi loanh quanh đến chỗ ban huấn luyện, kết quả vừa đi tới cửa đã bị Trình Thương Thuật chặn lại.
“Tiểu Bạch, em từng đến thung lũng Colorado chưa?”
Chung Du Bạch nâng mi.
Rạn san hô Great Barrier ở Australia thì sao?”
Chung Du Bạch đại khái biết hắn muốn nói cái gì.
“Las Vegas? Dãy Rocky ở Canada, đá Ayers ở châu Úc, di tích cổ Chichen Itza ở Mexico, di chỉ Machu Picchu ở Peru, thác Niagara, thành cổ Petra, còn có thành phố của các kênh đào Venice, Alaska băng tuyết……”
“Cho nên?”
“A Ninh cùng A Viễn muốn đi, bởi vì bọn họ biết sinh mệnh bọn họ có những thứ càng đáng giá quý trọng, bọn họ không muốn lãng phí những thời gian tốt đẹp này.”
Chung Du Bạch ngược lại thật không nghĩ tới Trình Thương Thuật sẽ nói ra những lời này, hắn biết Trình Thương Thuật đã sớm qua thời kỳ rèn luyện, trước kia hắn vì rèn luyện tâm tính mà đến rất nhiều ngóc ngách trên thế giới, thế nhưng hiện tại, hắn càng phải làm là bế quan tu luyện, không thấy những đệ tử trẻ tuổi của Chiêu Minh kiếm phái kia mỗi ngày đều như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ chằm chằm, còn kém đi lên mắng Chung Du Bạch một tiếng “họa thủy” sao.
Nhưng trời đất chứng giám, Chung Du Bạch tự thấy hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với bốn chữ “hồng nhan họa thủy” này.
“Những nơi đó tôi đều đã đi qua, khi đó là một người đi, trời đất rộng lớn vượt quá tưởng tượng của chúng ta, hiện tại, tôi muốn đi cùng em, bên cạnh có người khác, phong cảnh tự nhiên cũng sẽ khác……”
Chung Du Bạch đột nhiên hỏi: “Ai dạy anh?” Lời này hiển nhiên không giống như có thể xuất phát từ miệng cái đồ giống như Trình Thương Thuật này a!
“…… Trương Ngôn Thắng……”
Điệp yêu Trương Ngôn Thắng xuất thân Hợp Hoan tông, bình thường trầm mặc ít lời, một khi mở miệng độc miệng bậy bạ mọi thứ, có thể nghẹn chết người –
Đồng thời, quả nhiên cũng là cao thủ yêu đương……
Loại thuộc tính này, hẳn là gọi muộn tao đi?
Nếu nói phương diện yêu đương, vị này mới là cao thủ thâm tàng bất lậu chân chính.
Đã hỏi ra, Chung Du Bạch ngược lại nở nụ cười, “Đi cùng với tôi?”
“Ừ.” Trình Thương Thuật thành thành thật thật gật đầu.
Rõ ràng những nơi đó hắn đều đã đi qua, nhưng không biết vì sao, nghĩ tới có thể cùng đi với Chung Du Bạch, hắn bỗng nhiên lại một lần nữa tràn ngập chờ mong với những nơi với hắn mà nói là đã không có cảm giác thần bí nữa.
Hắn muốn đi cùng Chung Du Bạch.
Chung Du Bạch lại nhìn hắn, “Không được.”
Ánh mắt Trình Thương Thuật lập tức ảm đạm xuống, giống như là một con chó to bị vứt bỏ, lấy diện mạo khí chất như hắn mà nói, quả thực là tràn ngập cảm giác không thích hợp.
“Ít nhất hiện tại không được.”
“Hiện tại?”
“Ừ, bây giờ còn chưa được, tôi còn cần vài năm.” Thanh âm Chung Du Bạch rốt cuộc nhu hòa, “Anh đồng ý –
“Được, tôi chờ em!” Trình Thương Thuật nói đặc biệt nhanh, đối với người tu chân mà nói, thời gian vài năm thì có tính là cái gì?
Hơn nữa, hắn còn có vẻ đặc biệt sợ Chung Du Bạch đổi ý.
Khụ, nếu Chung Du Bạch muốn đổi ý mà nói…… Hiện tại hắn nói cũng vô dụng đúng không?
Nhưng Trình Thương Thuật lại biết, Chung Du Bạch này, tuy rằng âm hiểm giả dối, rất giỏi lừa người, thế nhưng, chỉ cần là chuyện hắn chân chính đồng ý, là tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Con thỏ này, nhìn thì hung dữ, nhưng chỉ cần là người hắn đã tiếp nhận, hắn lại sẽ chỉ lộ ra một mặt mềm mại.
Chỉ cần được hắn coi là người một nhà –
Giống như Lục Ninh Lục Viễn, cho dù nhìn thì như đang bóc lột, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn tôn trọng ý kiến của bọn họ, hơn nữa cam tâm tình nguyện thay bọn họ hộ giá hộ tống một đường.
Chung Du Bạch thân là một yêu quái, luôn luôn giả dối kiên cường, gần như không giống một con thỏ.
Chỉ là, Trình Thương Thuật biết, nội tâm người này, mềm mại đến đòi mạng.
Ôn nhu đến đáng yêu.
Cho nên, hắn thương hắn.
Càng hiểu, càng ngưỡng mộ.
Yêu, hơn nữa tôn trọng.
Không liên quan thân phận, là yêu cũng được, là người cũng thế.
Chỉ là hắn, Chung Du Bạch.
Phiêu diêu
cuối cùng thì hai anh cũng hòa giải vs nhau rồi, có lẽ sau này sẽ ko có chuyện gì nữa đâu ha ^^
Ảnh minh họa cho những địa điểm mà a Trình liệt kê ra này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]