Chương trước
Chương sau
Lục Ninh đời trước — không phải chưa từng quay phim gian khổ, một bộ khổ nhất, y là vừa đánh từng chút vừa quay xong, quay xong lập tức vào ở bệnh viện hơn hai tháng, y một chút cũng không thích bệnh viện cùng cái loại mùi ở trong đó, cố tình y đã sớm quen với điều này. Hơn nữa sau khi y bị bệnh, trừ người đại diện cùng trợ lý coi như có quan hệ khá tốt với y, ai cũng sẽ không đến thăm y.

Rốt cuộc đời này không còn phiền não như vậy nữa, đây là chuyện khiến Lục Ninh cảm thấy may mắn nhất.

Điền Minh Thắng là không quá thích Lý Thâm, Viên Trừng Giang cùng Hạ Xuy cố gắng nhét thêm vào sau đó, vốn ban đầu vai này ông cũng đã tìm được người, người ông muốn dùng đều là binh lính, cũng là người mới trong ngành giải trí, để tránh ngôi sao không ăn hết khổ này, tìm Lục Ninh Lục Viễn vẫn là nể mặt Trương Tuấn Nhạc đề cử cùng quả thực trong phim cũng cần một đôi song sinh.

Bộ phim truyền hình này rất đặc thù, quay phim trong doanh trại quân đội không nói, tất cả diễn viên quần chúng đều là binh lính thực sự, bởi vì bên trên coi trọng, tìm tất cả đều là một đám lính tốt thân cao đúng chỗ, tuy rằng không phải bộ đội đặc chủng chân chính, lại cũng tuyệt đối không phải loại dưa méo táo lệch gì, vậy nên vừa lôi ra đứng, dù cho là Viên Trừng Giang lớn lên ở trong quân khu đại viện cũng nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Không có gì khác, khí chất của mấy người bọn họ căn bản không hợp với những binh lính này, một điểm rõ ràng nhất là bọn họ quá trắng.

Lục Ninh cùng Lục Viễn đã sớm suy xét đến điểm này, Trương Ngôn Thắng tinh tế thoa cho bọn họ một tầng phấn, không phải tăng trắng, mà là tăng đen, khiến cho bọn họ nhìn qua rốt cuộc không quá trắng nõn thủy nhuận, Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, rất nhanh đã bị Điền Minh Thắng đánh quay về yêu cầu hóa “trang” xong lại ra, bọn họ chỉ có thể buồn bực lui trở về.

Khiến Lục Ninh ngoài ý muốn là, Hạ Xuy cũng nghĩ đến điểm này.

Hắn cho Lục Ninh một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như hiện tại, hắn cho làn da mình tăng thêm một tầng màu tối giống như Lục Ninh, vô luận là khí chất hay là hành vi, Hạ Xuy đều không quá giống như người mới trong cái giới này.

Chung Du Bạch đứng ở cách đó không xa liếc mắt nhìn Hạ Xuy, như có chút đăm chiêu.

Cảnh đầu tiên, là phần diễn quần chúng, bọn họ sẽ được xếp vào trong những binh lính này, bên ngoài mưa to ào ào hạ xuống, mà bọn họ cần đứng quân tư dưới tình huống như vậy, trước khi quay phim, Điền Minh Thắng để Từ Trạm Giang giảng cho đám Lục Ninh nội dung chính của quân tư, không qua bao lâu Lục Ninh Lục Viễn đã đều nắm giữ, ở trong huấn luyện quân sự bọn họ đều đã học qua, hơn nữa huấn luyện quân sự cũng qua chưa lâu, tốt xấu coi như có chút ít trụ cột, càng đừng nói lực lĩnh ngộ của bọn họ vốn cũng không thấp.

Ở điểm này Viên Trừng Giang cũng không có vấn đề, chưa ăn qua thịt heo thì tốt xấu cũng đã gặp qua heo chạy, bên cạnh đều là loại người này, làm tự nhiên hữu mô hữu dạng, Hạ Xuy nhìn qua thanh tú gầy yếu nhất, lại không ngờ học cũng không chậm hơn Lục Ninh Lục Viễn bao nhiêu, chỉ có Lý Thâm thực không được tự nhiên, học một lúc mới xem như có dáng.

Đặc biệt, Từ Trạm Giang người này bắt đầu dạy thực nghiêm khắc, tốt xấu ở trong quân đội cũng là đội trưởng, hắn hoàn toàn là dựa theo thói quen bộ đội mà làm, giáo huấn Lý Thâm đến trợn mắt.

“Hiện tại lập tức phải ra ngoài quay?” Viên Trừng Giang cau mày nói.

Điền Minh Thắng nhìn hắn một cái, “Đương nhiên, tôi sớm đã lưu ý, bộ phim này là không dễ quay.”

Lý Thâm nghiêng mắt nhìn nhìn Lục Ninh Lục Viễn, “Hai vị ngôi sao lớn của chúng ta cũng giống như vậy sao?”

Lục Viễn uống một ngụm nước cà chua, nghe nói như thế “xì” một tiếng nở nụ cười, “Bản thân cậu sợ thì cũng đừng kéo chúng tôi xuống nước.”

Lục Ninh mỉm cười nói, “Chút mưa ấy cũng không tính cái gì, lúc ấy khi quay [HongKong ký sự], Trương đạo thế nhưng đã từng nhốt tôi ở trong thủy lao a.”

Không sai, đây là một trong những tình tiết trong [HongKong ký sự], so với cái kia, trước mắt chẳng qua là chiến trận nhỏ.

Lục Viễn trực tiếp như vậy khiến Lý Thâm có chút thật mất mặt, nhưng bọn họ cũng không có thời gian nói cái gì nữa.

Tuy là thời tiết tháng 6, nhưng mưa to tầm tã này tưới trên người, lại vẫn lạnh đến mức khiến người run lên.

Tất cả binh lính đều đứng thẳng tắp, tùy ý cho cơn mưa cọ rửa chính mình.

Năm người Lục Ninh bọn họ bị tách ra xếp vào trong diễn viên quần chúng, camera chuyển động bốn phía, đội ngũ nhất định phải xếp ngay ngắn chỉnh tề mới được, có một người không ngay ngắn là tương đối dễ bị nhận ra, bất luận là Lục Ninh Lục Viễn hay là Hạ Xuy Viên Trừng Giang, quân tư đều không làm khó được bọn họ, khó chịu chính là hoàn cảnh ác liệt như vậy, hơn nữa, không biết Điền Minh Thắng bị làm sao, rõ ràng là màn ảnh một lúc đã có thể quay xong, lại kéo không sai biệt lắm nửa giờ!

Nửa giờ quân tư a! Lý Thâm sớm đã cảm thấy chân đều đang phát run, sắp không chịu nổi nữa rồi!

Cố tình bất luận là Viên Trừng Giang hay là Hạ Xuy, đều không có một chút dáng vẻ gì là muốn buông tha, hai “ngôi sao lớn” Lục Ninh Lục Viễn kia cũng là như vậy, trong lòng hắn có chút hối hận đã kiên quyết muốn đến quay bộ phim này, nhưng loại thời điểm này, rơi cái gì cũng được nhưng không thể rơi mặt mũi, đánh lui trống lớn dẹp đường về phủ mà nói, vài thằng bạn từ nhỏ kia còn không biết sẽ cười hắn như thế nào đâu!

Vì thế, cho dù cắn răng cũng phải tiếp tục chống đỡ.

May mắn nửa giờ sau, Điền Minh Thắng cuối cùng “cut”, chuẩn bị cho tất cả binh lính một bát canh gừng uống, để cho những diễn viên quần chúng này đều đi xuống thay quần áo, Lý Thâm “tõm” một tiếng ngồi ở trong nước bùn, nhìn về phía bốn người khác.

Từ nhỏ Viên Trừng Giang bị cha hắn giáo huấn, phạt đứng cái gì là chuyện thường, cho nên lúc này coi như thoải mái, trên mặt lại lộ ra hết sức không thoải mái, sắc mặt Hạ Xuy như thường, chỉ là nhíu mày nhìn hóa trang đều bị xối hết.

Lục Ninh hoạt động tay chân một chút, đứng nói chuyện cùng Lục Viễn cách đó không xa.

…… Lý Thâm có chút kinh dị, vì sao bọn họ đều có vẻ không mệt? Làm cứ như hắn mệt như vậy mới là không bình thường.

Ngược lại Điền Minh Thắng có chút vừa lòng gật gật đầu, đây chỉ là một chút kiểm tra ban đầu, không ngờ mấy người này còn tốt hơn trong tưởng tượng của ông một chút, ít nhất không có người nào từ đầu đã tỏ vẻ buông tay, xem ra Lục Ninh Lục Viễn, còn có Hạ Xuy kia, tố chất thân thể vô cùng không tồi, thật sự là có chút nhìn không ra, phải biết, trong năm người, ba người bọn họ lớn lên tú lệ nhất, cũng nhìn như nho nhã yếu ớt nhất, Viên Trừng Giang cũng không tính to con, thế nhưng khung xương lớn, cao ước chừng gần 1m88, mặc trang phục binh lính vào tự nhiên rất có vài phần cường tráng, Lý Thâm cũng là vai rộng chân dài, nhìn là biết rất thường rèn luyện, nhưng đường cong thân thể do phòng tập rèn luyện ra là dễ nhìn, tố chất thân thể rõ ràng lại không được như vài người khác.

Chờ bọn họ nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục trải qua đợt làm khó thứ hai, lăn qua nước bùn, chạy qua nước cạn, bò qua cọc gỗ, giống như muốn nhân cơ hội trời mưa to này quay cho xong tất cả những vai diễn trong mưa, bởi vì là quay phim, không thể chỉ quay một góc độ, vì thế bọn họ lăn qua vũng bùn bốn lần, chạy qua nước cạn sáu lần, bò qua cọc gỗ năm lần, trọn vẹn một ngày quả thực bị ép buộc đến tinh bì lực tẫn!

Vô số lần Lý Thâm muốn buông tay, nhưng nhìn những người khác, nhất là tiểu bạch kiểm(1) hắn nhìn không vừa mắt cùng Lục Ninh Lục Viễn đã tương đối có danh tiếng lại vẫn hoàn hảo, bảo hắn buông tay thì hắn cực kỳ không phục, không sai, hắn là phú đời hai, bình thường quả thật cũng là quần áo lụa là, nhưng luôn luôn tâm cao khí ngạo(2),bảo hắn chịu thua những kẻ mà ngày thường hắn không coi ra gì, thật sự là quá khó mà làm được.

Trong lòng Viên Trừng Giang nghẹn một dòng khí, gần như muốn bùng nổ ra, ông già nhà hắn muốn cho hắn đi làm binh, hắn chết sống không muốn đi, hắn muốn đóng phim, lại không ngờ thật vất vả tranh thủ được một cơ hội đóng phim, rốt cuộc lại vẫn là giống doanh trại quân đội! Nhưng hắn đã từng vỗ ngực hứa hẹn với người trong nhà, nếu không quay tốt bộ phim này sẽ ngoan ngoãn nghe trong nhà sắp xếp! Con mẹ nó có chết cũng phải chống đỡ cho xong!

Vì thế, khiến Điền Minh Thắng triệt để bất ngờ là, đã ép buộc như vậy, trong năm người không có một nói muốn rời khỏi, cho dù là Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang ông vốn cho rằng không chống nổi ngày đầu tiên.

Chuẩn bị cho bọn họ nghỉ ngơi là ký túc xá quân đội, Điền Minh Thắng “tri kỷ” để cho sáu diễn viên chính bọn họ một phòng, trên đất trải phản, chăn gấp thành khối đậu, ngăn tủ không đặt được bao nhiêu thứ, mỹ danh viết: Quen thuộc hoàn cảnh nhân vật.

Đối với điều này, Từ Trạm Giang là thực thói quen, cũng rất quan tâm Lục Ninh Lục Viễn quen thuộc, về phần vài người khác, cũng chỉ có đối với Hạ Xuy dáng vẻ ôn hòa tốt một chút, cái bộ dạng không nhiễm bụi trần kia của Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang hiện nay, Từ Trạm Giang cũng chẳng buồn để ý bọn họ.

Mà ngày hôm nay tất cả mọi người mệt muốn chết rồi, bao gồm Từ Trạm Giang trước đây vẫn quen huấn luyện, vài người vội vàng đổi qua quần áo, sau đó gục trên giường.

Lục Ninh lại cảm thấy hoàn hảo, thân thể hiện tại của y này gần như có tinh linh dùng không hết, mà một ngày ép buộc đương nhiên cũng không làm khó được Lục Viễn, bọn họ lấy xong đồ đạc liền đi đến phòng tắm mà trợ lý đoàn làm phim nói cho bọn họ lúc trước.

Nơi này vốn chính là phòng tắm công cộng của doanh trại quân đội, sau khi trải qua cải tạo thô sơ thì chất lượng tốt hơn ban đầu một chút, ít nhất có ván cửa ngăn cách các gian.

Quần áo bọn họ vốn đã ướt đẫm, Lục Ninh trực tiếp đi vào, vặn mở vòi nước ấm, làn nước ấm áp tưới xuống, y lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

“A Ninh……” Khi Lục Viễn ôm đến, Lục Ninh cũng không từ chối.

Mặc kệ là đời trước hay là đời này, ở phương diện này Lục Ninh luôn luôn bị động, hơn nữa là tương đối bị động, y cũng không khác người, mỗi lần trong tình ái cùng Lục Viễn, y cũng có thể đạt được khoái cảm –

Lục Viễn không hề bởi vì lên giường cùng y mà có thay đổi gì về thái độ, lý trí được mà nói, không có bất cứ lý do nào để từ chối.

Hơn nữa, y cũng không muốn từ chối.

Nước ấm làm thân ảnh mờ mịt, bọn họ gắt gao hôn cùng một chỗ, miệng lưỡi giao triền.

Có lẽ ở phương diện này huyết tộc có thiên phú trời sinh mạnh hơn con người, trong thời gian ngắn như vậy, Lục Ninh tin tưởng Lục Viễn chỉ lên giường cùng một mình mình, cố tình kỹ xảo tán tỉnh hay phương diện tiền diễn, đều tiến bộ cực lớn, tay hắn lưỡi hắn thậm chí là hô hấp của hắn, đều mang theo ma lực khác nào đó, nhất là răng nanh có thể mang đến cho người khoái cảm cực hạn kia.

Hôn môi cùng quỷ hút máu này, không có mùi máu khiến Lục Ninh không thích, ngược lại chỉ có vị ngọt nhàn nhạt không biết sinh ra từ nơi nào, mang theo hiệu quả thúc tình cũng không mạnh, rất có lợi cho gia tăng tình thú.

“A!” Tiếng thở dốc của Lục Ninh bị che giấu trong tiếng nước ào ào, căn bản không thể để cho người khác nghe thấy.

Nửa người trên của y còn áo may ô rằn ri trong phim cần mặc chưa cởi ra, quần lại sớm đã ném đi, một chân treo trên cánh tay mạnh mẽ của Lục Viễn, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo, một chút ma sát cũng khiến cả người y mẫn cảm nổi lên một tầng da gà.

Hai ngón tay Lục Viễn đưa vào chạm đến nơi nào đó, vẫn chậm chạp đi từ dưới lên trên, cảm giác tê dại khiến phía trước của Lục Ninh càng thêm cứng rắn.

Từ trước tới nay, ở phương diện chuyện giới tính này, Lục Ninh đều không cố ý hạn chế ở bên trong, lại càng sẽ không ngượng ngùng, y cho rằng mình đã sớm qua cái tuổi vì điều này mà ngại ngùng, dục vọng phương diện này của y cũng không mãnh liệt, nhưng có tính chất lại cũng không lãnh đạm, số lần y cùng Lục Viễn lên giường giao hoan không rất nhiều, thứ nhất là vì rất bận, thứ hai là trừ khi Lục Viễn chủ động yêu cầu, bằng không Lục Ninh cũng sẽ không khơi mào tình hình.

Cho nên, với việc Lục Viễn tiến vào thân thể mình, Lục Ninh không có dị nghị gì, cũng sẽ nhiệt tình như lửa vòng quanh hông Lục Viễn, tận tình hưởng thụ loại tình ái cực hạn này.

Lục Viễn nhìn ánh mắt nửa khép của Lục Ninh, mi mắt hơi hơi rung động, hai má nhiễm lên màu *** đỏ bừng, suýt chút nữa đã nhìn không được tiết ra!

Lục Ninh căn bản không biết y lúc này có bao nhiêu mê người!

Lục Viễn thích Lục Ninh, mặc kệ y như thế nào cũng thích, Lục Ninh ôn nhu bình tĩnh lại thanh lãnh yên tĩnh trong sinh hoạt kia, hắn thích, Lục Ninh ở trên giường, triệt để mở rộng thân thể với hắn càng làm cho máu hắn sôi trào lên.

Hắn cũng không dám quá phóng túng chính mình, chính là sợ quá phóng túng khát vọng của mình sẽ nhịn không được mà vĩnh viễn trói người này lại trên giường –

Ah, đương nhiên, lấy trình độ mạnh mẽ của a Ninh, nguyện vọng này chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được.

Thế nhưng bất cứ lúc nào, hắn đều khát vọng Lục Ninh, hắn khát vọng thân thể Lục Ninh cùng hắn giao triền này, hắn khát vọng Lục Ninh ôn nhu, Lục Ninh mỉm cười, Lục Ninh yêu, khát vọng trái tim như gần như xa của Lục Ninh.

“Chậm một chút…… Chậm một chút……” Lục Ninh làm cho mình tiếp nhận Lục Viễn ở trình độ lớn nhất, hai tay ôm cổ Lục Viễn, theo va chạm lần lượt của Lục Viễn mà đầu váng mắt hoa.

Lục Viễn lại kề sát lại đây hôn y, mỗi lần hôn hôn môi y, sau đó dùng răng nanh vuốt ve khóe miệng Lục Ninh.

Lục Ninh nhịn không được thở dốc, cảm thấy nước ấm chảy xuống theo thân thể run rẩy của y, toàn thân hắn nóng sắp thiêu cháy, “……Được rồi…… Chúng ta tắm lâu quá…… Sẽ có người đến xem……”

Lục Viễn lại cảm giác còn xa xa chưa đủ.

“A Ninh.” Hắn nói bên tai Lục Ninh, sau đó lại một lần tiến vào thật sâu, hắn giữ eo Lục Ninh, ôm cả người y đứng lên.

Lục Ninh không phải loại người to con, nhưng mặc quần áo vào có vẻ thon gầy, cởi quần áo lại vẫn là rất có vị, y cũng không nhẹ, nhưng đối với huyết tộc sức lực rất lớn mà nói, sức nặng nhỏ như vậy thì có là cái gì?

“A Viễn,” Lục Ninh chỉ có thể ôm bả vai Lục Viễn, hơi hơi nhíu mi nói, “Chúng ta tắm lâu lắm rồi — a!”

Hậu quả của việc chỉ có thể dựa vào Lục Viễn chính là nhờ sức nặng mà y đi xuống, Lục Viễn tiến vào đến nơi càng sâu, trực tiếp khiến Lục Ninh hoảng sợ thở dốc một tiếng.

Kế tiếp y rốt cuộc nói không nên lời một câu hoàn chỉnh, chỉ còn lại tiếng rên rỉ vỡ vụn, trong phòng tắm tập thể trống trải chỉ có hai người bọn họ này, bị tiếng nước ào ào che dấu, chỉ có thể mơ hồ nghe được một chút dấu vết.

Thẳng đến hơn một giờ sau khi bọn họ “tắm rửa xong” đi ra, chân Lục Ninh vẫn có chút mềm nhũn, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lục Viễn.

Lục Viễn lại nhân cơ hội hôn lên mắt y một cái.

“A Ninh, ta thích ngươi.”

“Ta biết!” Lục Ninh đánh lên cái tay hạnh kiểm xấu của hắn, lúc nãy hắn đã đầy đủ biểu hiện thích mình không phải sao?

Cho nên một ngày ép buộc này, vốn không mệt nhưng chân mình hiện tại lại mềm nhũn.

Chờ khi bọn họ trở về ký túc xá, bốn người khác đều đã ngủ, bọn họ tay chân rón rén nằm xuống, Hạ Xuy ngủ đối diện Lục Ninh lật người, rõ ràng hắn còn chưa ngủ.

Lúc này Trình Thương Thuật từ phòng tắm đi ra nhìn về phía Chung Du Bạch đang mặc quần áo, kinh ngạc nói: “Bây giờ còn muốn ra ngoài?”

“Cứ cho là ra ngoài tôi cũng không muốn ngủ cùng anh.” Chung Du Bạch thản nhiên nói.

Trình Thương Thuật nhíu mày, “Em ngủ cùng tôi còn ít sao?”

Chung Du Bạch mới không để ý tới kiếm tu đầy mặt tiên phong đạo cốt lại nói ra mấy lời thô tục này, hắn đã mặc xong áo sơmi, nhíu mày nhìn dấu răng trên xương quai xanh của mình, người này là cầm tinh con chó?

“Rốt cuộc muốn đi đâu?” Trình Thương Thuật thở dài nói.

Hắn cùng một chỗ với Chung Du Bạch cũng có một thời gian, cố tình chưa từng có một khắc khiến hắn cảm thấy Chung Du Bạch đặt mình ở trong lòng.

Chung Du Bạch mặc xong quần áo mới nói, “Hạ Xuy kia nhìn có chút quen mắt.”

“Có ý gì?”

“Hình như tôi đã từng gặp cậu ta.”

Tay Trình Thương Thuật đang đổ nước dừng lại, “Hình như?”

“Không quá nhớ rõ.” Chung Du Bạch hơi hơi nhắm chặt mắt, “Hình như là thật lâu thật lâu trước kia gặp qua cậu ta.”

Trình Thương Thuật trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Em như vậy ngược lại khiến tôi có chút không an tâm.”

“Hả?” Chung Du Bạch nhìn hắn.

“Vạn nhất nhảy ra một người yêu chuyển thế cái gì, tôi mới mặc kệ hắn là ai, nhất định sẽ bổ cho hắn một kiếm.” Trình Thương Thuật chậm rãi nói.

Ánh mắt Chung Du Bạch thanh đạm, “Thật không.”

“Tiểu Bạch, vì sao em đều không tin tôi!” Trình Thương Thuật gần như mang theo thất bại mà nói.

Chung Du Bạch lại khẽ cười, “Như vậy, không bằng chúng ta đến nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói ‘tình yêu’ của anh đối với tôi.”

Trình Thương Thuật bỗng nhiên giữ chặt Chung Du Bạch, hung hăng hôn môi hắn, gần như muốn đoạt đi toàn bộ hô hấp của hắn.

Trán hắn dán lên trán Chung Du Bạch, thanh âm khàn khàn, “Tiểu Bạch, tôi thật sự thích em.”

“Đúng vậy, tôi tin.” Chung Du Bạch nhìn hắn nói.

Trình Thương Thuật không hề nghĩ đến Chung Du Bạch sẽ trả lời như vậy.

Chung Du Bạch lại tiếp nói, “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc vì sao anh đến bên cạnh tôi, đừng có nói cái bộ quỷ thoại bị Giới Tu chân xa lánh đuổi giết kia nữa, tôi sẽ không tin tưởng.”

Trình Thương Thuật nhìn hắn cúi đầu nở nụ cười.

“Anh một bụng nước đen, tôi lại cũng không phải dễ lừa như vậy.” Chung Du Bạch nghiêm túc nói, “Tôi thực chán ghét người khác lừa gạt mình, có thể tha thứ dễ dàng đến bây giờ đã là bởi vì tôi thích anh.”

Ngay cả khóe mắt đuôi mày Trình Thương Thuật đều lộ ra vui sướng, “Em thích tôi?”

“Đúng vậy, tôi thích anh.” Chung Du Bạch thực thản nhiên, “Sau đó, anh nói đúng rồi, Hạ Xuy kia ngược lại thật đúng là giống người tôi từng thích rất lâu trước kia, cảm ơn nhắc nhở của anh — rất có khả năng, cậu ta thật là người kia chuyển thế.”

Trình Thương Thuật: “……”

Loại cảm giác nhấc đá đập chân mình này là thế nào!

.

(1) Những chàng trai trắng trẻo, mang nghĩa châm chọc

(2) Kiêu ngạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.