“Ngươi làm gì?!”
Mặc cho ai nửa đêm tỉnh lại mở to mắt liền nhìn thấy mặt người, cho dù người này bộ dạng thật đẹp, cũng là tiết tấu hù chết người, lấy tâm tính trấn định của Lục Ninh cũng suýt chút nữa kêu ra tiếng.
Lục Viễn lại chỉ bĩu môi, nửa điểm không xấu hổ đứng thẳng lên, xoa nhẹ đầu tóc có chút rối bời của mình nói: “Có chút không thoải mái.” Nhìn dáng vẻ đặc biệt suy sút.
“Cái gì?”
“Chính là có chút không thoải mái!” Hắn không nằm lại trên giường, ngược lại là đi đến phòng khách kéo gièm ra, tùy ý ánh trăng soi trên người của hắn, buồn bực trên mặt mới rút đi vài phần.
Lục Viễn không có cách nào nói cho Lục Ninh, hắn có chút khí huyết dâng trào.
Rất lâu không có hút máu rốt cuộc làm hắn có chút khó chịu, hơn nữa, ngày hôm nay cũng không biết là làm sao, người này rõ ràng có khuôn mặt giống mình như đúc, vì sao lại để cho hắn —— ừ, có cảm giác muốn cắn cổ y một cái?
Chỉ là lý trí nói cho hắn biết, người kia không phải người, lấy trực giác một quỷ hút máu, máu của y khẳng định có cổ quái, nhưng Lục Viễn còn chưa rất muốn thử, may mà hắn còn có thể kiềm chế loại dục vọng này.
Hắn chỉ là đói bụng đúng không?
Quỷ hút máu thích ánh trăng, Lục Viễn không sợ ánh nắng, nhưng khẳng định không thích, ánh mặt trời ở trên người hắn sẽ không có cảm giác nóng bỏng mãnh liệt không thoải mái, nhưng mà ánh trăng có thể làm cho hắn bình tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ma-quy-cu-tinh/127192/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.