Đại lễ bái sư kết thúc. Lam Tuyên Cơ, Triệu Lẫm cùng Tiêu Vương và mười mấy đệ tử khác rủ nhau xuống núi ăn mừng Cả thảy, tuy rằng trong số 12 đệ tử vượt qua ải. Còn chưa đến 10 đệ tử được các vị thánh chủ nhận làm đồ đệ riêng Nhưng số đệ tử còn lại sẽ được các vị trưởng và các sư huynh sư tỷ trước đây chỉ dạy Vả lại họ dường như cũng không mấy tỏ ra ganh ghét gì trái lại rất thân thiện. Vì vốn cùng là đồng môn với nhau, ai lại tranh chấp lẫn nhau làm gì "Ta nghe nói thành Duệ An có rất nhiều món ngon a!" - Lam Tuyên Cơ "Phải phải, ấy! Ta sống ở thàng Duệ An của Kim Quang Sơn! Ta biết nhiều chỗ lắm, để ta dẫn các ngươi đi!" - nữ môn sinh nào đó bèn kéo cả đám đến một tạp quán lớn Thế là cả đám đệ tử mới nhập môn cứ đi ăn mừng quẩy hứng hết chỗ này đến chỗ khác cả đêm "À mà Tiêu Vương, lúc ngươi lạc khỏi bọn ta! Làm bọn ta lo chết đi được a!" - Triệu Lẫm "Ngươi có biết là ta lo đến táo cũng không nuốt trôi không a!" - Lam Tuyên Cơ vừa nói mà miệng vừa nhăm nhăm ngon lành "Ngươi chỉ ăn gà là vào chứ táo gì chứ ha ha!" - nữ môn sinh kia bèn trêu chọc "Ể, ta phải ăn mới có sức a!" - Lam Tuyên Cơ "Ha ha, trong ba người bọn ta thì Lam Tuyên Cơ tuy là nữ nhân nhưng lại là người khỏe nhất đó a!" - Triệu Lẫm "Nắm đấm của Lam Tuyên Cơ không xem thường được đâu a! Ngự quyền chính là một trong những lợi thế để nàng ta luôn có thể dễ dàng chiến thắng dù không cần vũ khí a!" - Tiêu Vương "Há há!" - Lam Tuyên Cơ nghe được khen bèn cười ha hả ra mặt "Vừa khen một chút đã thế rồi a!" "Châu Nhi, cô để ta nở mặt chút đi a!" - Lam Tuyên Cơ "Còn ngươi nữa a Tiêu Vương! Nói một câu mà nửa câu đã châm chọc ta!" - Lam Tuyên Cơ "Ấy ấy Tuyên Cơ, giờ cô phải gọi huynh ấy là đji sư huynh a! Tiêu huynh giờ là đệ tử của Tịnh Thanh thánh chủ đó a!" - một nam đệ tử bèn nhắc nhở "Ây, không có sư tôn ở đây! Muốn gọi sao cũng được mà!" - Tiêu Vương "Mà nè Tiêu huynh, huynh rốt cuộc làm sao lại rơi vào mắt xanh của Tịnh Thanh thánh chủ thế a?" - Chu Hàn "Phải a, Tịnh Thanh thánh chủ trước giờ không hề để tâm đến chuyện nhận đệ tử! Vậy mà lần này lại nhận huynh đấy a!" - Chân Nhi "Còn nữa, Tiêu huynh còn được cả bốn vị thánh chủ kia tranh giành nhau nữa a!" - Lương Văn "Ta bị kéo lên đài còn chẳng biết gì! Các ngươi không biết là đúng rồi a!" - Tiêu Vương "Nè nè, sao không ai hỏi ta vậy? Ta cũng được hai người tranh đó a!" - Lam Tuyên Cơ "Khỏi phải nói, lúc nãy Tiêu huynh cũng nói thân thủ cô rất tốt! Bọn ta thành ra cũng thừa biết rồi a!" - Tạ Hiên "Mà tự nhiên lúc đó đột ngột đứng bật dậy mà bọn ta cũng hết hồn!" - Châu Nhi "Bọn ta thì mất mặt đây này!" - Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn đồng thanh "Tại ta hời mà! Mị Tôn thánh chủ giao kèo một ngày ít nhất cho ta tầm mười món! Ta làm sao nỡ từ chối a!" - Lam Tuyên Cơ "Đúng là Lam Tuyên Cơ! Chỉ biết ăn với ăn thôi a!" "Mà chúng ta cũng đây cách nhau là mấy đâu a! Ta là đệ tử của Luân Ninh thánh chủ! Lam Tuyên Cơ là đệ tử của Mị Tôn thánh chủ! Còn Tiêu Vương lại là đệ tử huyền môn của Tịnh Thanh thánh chủ!" - Triệu Lẫm "Châu cô nương là đệ tử của Gia Yên thánh chủ! Lương huynh và Tạ huynh là đệ tử Nhạc Tinh thánh chủ! Còn Chu huynh thì cùng sư phụ của ta! Chúng ta xem như huynh đệ tỷ muội đồng môn thân thiết a!" - Triệu Lẫm "Hảo! Hôm nay ăn mừng, chúng ta thưởng thi thố tửu lượng xem! Ai thua sẽ khao của chầu, chịu không!" "Ể, Chu Hàn! Cái này là huynh nói đó nha! Ta nói là huynh biết! Nói về tửu lượng thì Tiêu Vương hắn không thua một ai đâu a!" - Triệu Lẫm "Ta cũng muốn thi a!" - Lam Tuyên Cơ "Ngươi thi?" - Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn cười lớn một trận "Ngươi không phải một ly đã ngất rồi sao a!" - Tiêu Vương "Ai bảo a!" - Lam Tuyên Cơ "Cứ để cô ấy thi đi a! Nào, uống!" * * * * * * * * * "Gục rồi gục rồi! Vậy mà lúc nãy còn hăng hái lắm a!" - Tiêu Vương "Triệu Lẫm hắn cũng ngủ luôn rồi kìa a!" - Lam Tuyên Cơ "Ái chà, hóa ra Lam Tuyên Cơ tửu lượng cũng khá mà! Sao lại bảo là kém chứ! May mà ta không thi a!" - Châu Nhi "Há há, đã bảo đừng xem thường a!" - Lam Tuyên Cơ "Ể, thế chẳng phải ai đó vừa đổ.." Lam Tuyên Cơ bèn đưa tay bịt lấy miệng Tiêu Vương lại không cho hắn nói thêm gì "Ái chà Tiêu Vương, hình như ngươi say rồi nói mớ rồi a!" - Lam Tuyên Cơ "Thôi thì còn mỗi ta, Lam Tuyên Cơ, Tiêu huynh với Tạ huynh thôi a! Chúng ta chia nhau đưa họ về thôi!" - Châu Nhi "Ta và Lương huynh ở cùng một chỗ, để ta đưa huynh ấy về!" - Tạ Hiên "Còn Chu huynh và Triệu Lẫm cứ để bọn ta vậy!" - Tiêu Vương "Ừm!" * * * Luân Chi Viện.. "Chết tiệt, Triệu Lẫm hắn nặng quá a!" - Lam Tuyên Cơ "Ngươi than từ lúc về đến giờ chưa chán à! Ta còn đang bận tay không giúp ngươi được a!" - Tiêu Vương "Biết trước khi nãy ta uống say luôn cho khỏe!" - Lam Tuyên Cơ "Còn nói nữa, lúc nãy ngươi ăn gian đường tưởng ta không thoát! Đổi rượu bên ngươi thành nước!" - Tiêu Vương "He he!" * * * "Đại sư huynh! Nhị sư tỷ!" Chợt có một tiếng nói từ sau, nhưng giọng thật sự có phần hơi miễn cưỡng Hóa ra là Tôn Tự, đại đệ tử của Luân Ninh thánh chủ và một đệ tử khác "Không cần gọi thế đâu! Nghe vậy ta thấy mình già lắm a!" - Lam Tuyên Cơ "Đây?" "À, là Triệu Lẫm và Chu Hàn! Họ say rồi, phiền hai người!" "Được được!" - Tôn Tự bèn đỡ lấy người Triệu Lẫm còn nam đệ tử cũng đỡ lấy Chu Hàn "Vậy bọn ta về trước!" "Ừm!" Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ bèn quay mình rời đi "Mà này!" - Tôn Tự "Hử?" "Kim Quang Phái có giờ giới nghiêm đấy!" - Tôn Tự "Tận giờ Hợi mà!" - Lam Tuyên Cơ [ Giờ Hợi: 21h - 23h] "Ý ta là Thanh Uy Điện!" - Tôn Tự bèn nhướng mày đưa mắt nhìn Tiêu Vương Hắn nheo mày nhìn Tôn Tự có chút khó hiểu. Nhưng tự nhiên mặt hắn có phần tái sắc, bèn hớt hải chân vụt đi "Thôi toi lão tử rồi!" * * * "Ể?" - Lam Tuyên Cơ bèn ngây người khó hiểu "Thanh Uy Điện của Tịnh Thanh thánh chủ đồng thời là trưởng môn nên có quy tắc riêng! Giờ giới nghiêm là giờ Tuất!" - Tôn Tự [ Giờ Tuất: 19h - 21h] * * * Tiêu Vương hớt hải trở về Thanh Uy Viện. Thôi không xong thật rồi a Đã trễ quá rồi a. Chắc bây giờ cũng hẳn chỉ tầm một nén hương là qua giờ Tuất luôn rồi a [ Nén hương ≈ 15p] Tiêu Vương không ngờ lại ham chơi mà quên mất thời gian rồi a. Kiếp trước Tiêu Vương làm đệ tử của y lại vô cùng mẫu mực Vì hắn lúc ấy luôn sợ có ngày sẽ bị đuổi mất, lại càng cố gắng nổ lực để y đôi khi đã để tâm hắn. Thành ra đều chẳng là gì Còn bây giờ, không còn như kiếp trước thành ra Tiêu Vương không để ý đến quy củ nữa rồi a Nhưng thật tình là Tiêu Vương hắn thật sự cũng không muốn bị phạt đâu a Vừa bước chân đến đã ngửi thấy mùi hoa đào lan tỏa khắp đình viện, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh Đột nhiên hắn cảm thấy cảnh sắc này có chút quen thuộc, vì hắn biết nơi này, kiếp trước hắn đã từng ở đây mà Tiêu Vương chạy vội qua đình viện, trước mặt hiện lên một tòa điện lộng lẫy nguy nga nhưng nhỏ hơn Kim Quang Điện rất nhiều Dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Kim Quang Điện sơn son thếp vàng Kim Quang Điện cùng hơn mười tòa thiên điện cùng lầu các dưới núi non mây phủ dù đứng ở ngay đây vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Biển trời càng trở nên bao la hùng vĩ, tuyệt vời xiết bao Tiêu Vương khẽ bước vào nhè nhẹ từ từ vào cửa. Mắt ngó nghiêng ngó dọc ngó xuôi ngó ngược hết tứ phương tám hướng Không có lấy một bóng người, Tiêu Vương không hề cảm thấy kì lạ khi cả Thanh Uy Viên lớn thế này lại không có lấy một ai Vì kiếp trước hắn cũng từng là đồ đệ của Tịnh Thanh thánh chủ. Hắn biết rằng Cả Thanh Uy Viên này ngoài y ra thật sự không hề có một ai Vì y vốn là người rất ghét nơi đông đúc và ồn ào Tiêu Vương bèn thở phào nhẹ nhõm khi không hề thấy y ở quanh đây "Phù! May quá, sư tôn không có ở đây!" * * * "Chịu về rồi!" Đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, thật không khỏi khiến Tiêu Vương hắn giật nảy cả mình liền quay về sau mà lắp ba lắp bắp "Sư.. Sư tôn!" Mạc Tử Quân bước nhẹ từng bước đến gần Tiêu Vương. Hắn bèn ngay lập tức cúi thấp đầu lúng túng nói "Sư tôn, là đệ tử ham chơi không để tâm đến thời gian! Mong sư tôn giơ cao đánh khẽ a!" Tiêu Vương cúi thấp đầu, hắn chỉ cảm nhận thấy là y đang bước đến gần hắn, rất gần a Đột nhiên cảm giác rung sợ lo lắng khi nãy của Tiêu Vương đột ngột lại xuôi tan mất Mạc Tử Quân thậm chí không hề phạt Tiêu Vương, trái lại lạ thay y lại còn đặt tay dịu nhẹ xoa xoa lấy quả đầu đang cúi gầm của hắn cơ "Sư tôn?" "Cũng trễ rồi, đồ nhi về nghỉ ngơi đi!" "Mới nhập môn không nắm rõ luật lệnh! Ta không trách!" Mạc Tử Quân cúi đầu nhìn hắn, giọng điệu bình thản mà xa xăm, chỉ vài chữ đơn giản rồi phất áo đi về phòng mình Tiêu Vương vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo y mà tự hỏi không phải mình nghe nhầm đấy chứ *Cái này.. Vậy cũng được hả? * *Trời ạ, biết thế này thì kiếp trước ta đã không phải tốn công bỏ lần ăn mừng năm đó để tránh trễ giờ giới nghiêm cho rồi a a! * Tiêu Vương tự gõ đầu tự thầm mắng mình cho đã rồi cuối cùng cũng mệt thành ra bèn lủi thủi chui về phòng mình mà ngủ cho rồi -_- * * * "Ưm!" Tiêu Vương ít khi được ngủ ngon lành thế này. Hắn nằm lăn lộn trên chiếc giường mềm mại êm ái thành ra dù có thức cũng chẳng muốn dậy đâu a Mà Tiêu Vương đúng là tiểu tử quậy quạng không yên mà. Hắn đêm nằm kiểu này thì sáng nằm kiểu kia, áo mặc cũng chẳng chỉnh tề cứ thế phanh cả ngực ra kia a Tiêu Vương đang ngủ mà cứ thấy ngứa ngứa tai, cứ nghĩ là côn trùng gì gì đó. Tiêu Vương bèn đưa tay phẩy phẩy Nhưng Tiêu Vương lại chợt nhận ra rằng, Thanh Uy Điện là ngọn núi cách biện lơ lửng giữa thàng không. Lấy đâu ra côn trùng, bèn tờ mờ mở mắt nhìn đầy mơ màng "Ai đó?" Trước mắt lờ mờ hiện lên dáng vẻ người nam nhân bạch y nghiêm nghị nhìn hắn Gương mặt y vẫn mang vẻ lạnh lùng như băng, mái tóc dài thả bay, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy càng tôn thêm vẻ cao quý uy nghiêm "Sư.. Sư tôn?" Tiêu Vương nhận thấy dáng vẻ của người nam nhân trước mắt bèn giật nảy cả mình mà quýnh quáng cả lên "Sư tôn? Sa.. Sao người lại vào phòng của đồ nhi ạ?" Mạc Tử Quân bèn khẽ trầm mặt, thở nhẹ một tiếng rồi cất tiếng "Ta bên ngoài gọi con không dậy! Con định ngủ đến bao giờ?" "Con không định đến Lan Thất học à?" "Đ.. đồ nhi dậy! Đồ nhi dậy đây ạ!" Tiêu Vương bèn gấp gút chạy tọt khỏi giường mà nhanh chóng đi thay y phục. Mạc Tử Quân bèn khẽ lắc đầu rồi rời đi * * * Lam Thất.. Tiêu Vương vừa chạy đến thì còn may cho hắn là lão sư cũng vừa mới đến a. Không thì hắn tiêu là chắc Tiêu Vương kiếp trước hắn biết rằng lão đầu này tuy bình thường không quá nghiêm nhưng lại có tính thù dai, tốt nhất không nên gây sự Nhận thấy cái ngoắc tay từ Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm từ xa, hắn bèn bước đến ngồi gần đó Vị lão sư ấy vừa cao vừa gầy, sống lưng thẳng tắp. Tuy mặt đầy râu dê, nhưng trông già làm sao ấy, quanh thân lão lại có một luồng khí già dặn, cổ hủ cứng nhắc, kêu lão một tiếng lão đầu cũng không quá chút nào Lão bước vào trong với một quyển trục cầm trong tay, lăn mở quyển trục, lão cầm quyển trục lên bắt đầu giảng gia quy Kim Quang Phái Mấy thiếu niên đang ngồi ai nấy nghe thấy đều xanh cả mặt. Tiêu Vương buồn chán trong lòng, ánh mắt bay loạn Mấy cái gia quy nhàm chán này hắn kiếp trước đã cố gắng học thuộc hết, bây giờ tự nhiên bị nhắc lại thì lại thấy nhàm chán mà gật gù "Tiêu Vương!" Đột nhiên lão sư bèn cất tiếng gọi, Tiêu Vương gật gù nửa tỉnh nửa mơ bất ngờ bị gọi bèn đứa bật dậy "Có ạ!" "Xem ra là đệ tử huyền môn cái gì cũng biết nên không cần lão già này dạy nữa rồi phải không?" "Đệ tử không dám!" "Không nói nhiều, ta sẽ thử ngươi!" "Lục phụ tự linh mang ý nghĩ gì? Tất cả các ngươi có thể bước vào Kim Quang Phái ắt hẳn đã từng thấy qua, nhưng liệu được mấy người trong các ngươi chịu đặt câu hỏi này không?" "Lão sư, đệ tử biết!" - Tiêu Vương "Lục phụ tự linh không đơn thuần chỉ là sáu viên hồn đan, mà còn là kết ấn thiết lập của sáu tinh linh trấn thế! Gồm Hỏa Linh, Thủy Linh, Mộc Linh, Thiên Linh, Tự Linh và Hạ Linh!" - Tiêu Vương "Kết ấn của sáu tinh linh này được vị trưởng môn Kim Quang Phái đời đầu tiên lập ra! Nhằm giam giữ các tinh linh này lại, đồng thời dùng chúng để áp duệ sự tai ương cầu thiên hạ thái bình!" - Tiêu Vương "Ở đời đầu tiên, thật ra có đến bảy viên hồn đan mới được gọi là Thất phụ tự linh! Nhưng hồn đan của Tà Linh này ác tính khó khuất nên vị trưởng môn ấy đã áp đặt toàn bộ pháp kế triệt hạ tinh linh này! Từ đó Lục phụ tự linh chỉ còn lại sáu viên hồn đan của sáu ting linh!" - Tiêu Vương Tiêu Vương trả lời một thảy hết toàn bộ, chợt hắn lại nghe bên tai có vài tiếng xì xầm to nhỏ Tiêu Vương bèn quay sang, hắn mới chợt nhận thấy ánh mắt có phần kì lạ của lão sư nhìn hắn Những lời xì xầm to nhỏ của đám đệ tử cũng mấy phần khiến hắn để ý đến "Thật sự là cơ bảy viên hồn đan lận sao?" "Tà Linh hả?" "Nghe lạ quá, ta không thấy ở đâu ghi chép như vậy cả a!" "Vậy có phải Kim Quang Phái đang che giấu điều gì không?" "Ăn nói hàm hồ!" "Nhưng cậu ta là đệ tử huyền môn mà, có thể cậu ta biết mới nói thế a!" "TRẬT TỰ!" - lão sư bèn cáu gắt quát lớn, đám đệ tử kia cũng bèn im bặt Lão sư bèn quay sang nhìn Tiêu Vương với ánh mắt đầy giận dữ "Ngươi.." "Lão sư xin thứ lỗi cho đệ tử ạ! Đệ tử chỉ là nói thêm nói bớt để nhận thêm điểm thôi a!" - Tiêu Vương bèn gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy gượng gạo "Trời ạ!" Đám đệ tử bèn xì bụng quay đầu chán chường cho qua "Ngươi ngồi xuống đi!" - lão sư ấy thấy thế cũng bèn cho qua không nói thêm gì Tiêu Vương ngồi xuống mà thở phào nhẹ nhõm *Cái miệng họa này, nói nhiều làm chi không biết a! * * * * "Ây! Mệt chết ta rồi a!" - Lam Tuyên Cơ bèn ngáp ngắn ngáp dài "Ta cũng buồn ngủ lắm a!" - Tiêu Vương "Hai người các ngươi thật là! Đặc biệt là ngươi đấy Tiêu Vương! Đừng quên ngươi đã là đệ tử huyền môn của trương môn Tịnh Thanh thánh chủ đó nha!" - Triệu Lẫm "Oáp.. Mệt chết ta! Biết vậy là không chịu cho khỏe a!" - Tiêu Vương Tiêu Vương vừa dứt lời, đột nhiên ngay lập tức Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm không nói không rằng bất ngờ nhảy vồ đến bịp lại cái miệng họa của hắn "Những lời nói đạo nghịch bất đạo này nhất định không được thốt ra!" - Triệu Lẫm "Ta khoét cái lưỡi của ngươi bây giờ!" - Lam Tuyên Cơ *Trời ạ họ làm quá rồi a! * Tiêu Vương bèn đẩy cả hai ra mà ngồi bật dậy "Ta đùa thôi mà!" - Tiêu Vương "Ngươi biết có bao nhiêu kẻ muốn bái Tịnh Thanh thánh chủ làm sư không hả! Ngươi được thế mà lại không muốn?" - Triệu Lẫm "Triệu Lẫm!" - Lam Tuyên Cơ bèn trầm mặt lên tiếng Triệu Lẫm và Tiêu Vương cảm thấy nét mặt của Lam Tuyên Cơ có phần hơi là lạ. Bỗng nhiên ánh mắt lại có phần nghiêm túc hẳn đi đúng là bất thường mà Triệu Lẫm nghe thế bèn thả tay Tiêu Vương ra. Lam Tuyên Cơ từng bước từng bước tiếng đến, ánh mắt nàng ta nhìn Tiêu Vương cực kỳ lạ lẫm "Ngươi là Tiêu Vương?" - Lam Tuyên Cơ "Cậu bị gì đấy?" - Tiêu Vương "Ngươi là kẻ đoạt xá nào?" - Lam Tuyên Cơ "Lam Tuyên Cơ! Ngươi điên à?" - Tiêu Vương "Ngươi đấy!" - Lam Tuyên Cơ "Cái tên nào mà từ lúc bọn này còn ở thôn Phồn Tử đến tận Kim Quang Sơn một mực lớn mồm tuyên bố nhất định bái được Tịnh Thanh thánh chủ làm sư?" - Lam Tuyên Cơ "Bây giờ ngươi lại bảo không muốn! Ta thật sự nghi ngờ ngươi có phải là Tiêu Vương không đấy!" - Lam Tuyên Cơ * * * "Ây, ngươi làm quá rồi Lam Tuyên Cơ! Người ta có câu sướng trước khổ sau a! Ta làm sao biết được làm đệ tử huyền môn khổ thế nào chứ! Nên mới nói như vậy thôi a!" - Tiêu Vương "Có giỏi thì ngươi nói lớn hơn để biết đâu Tịnh Thanh thánh chủ cũng nghe thấy xem a!" - Lam Tuyên Cơ "Không không a! Ta không có cái gan lớn thế này đâu a!" "Hừ!" "Các ngươi lơ ta!" - Triệu Lẫm -_- Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ bèn quay sang nhìn Triệu Lẫm với cái vẻ tủi thân a "Kệ hắn đi!" - thế rồi cả hai vẫn tụm lại nhiều chuyện tiếp mà bỏ quên mất Triệu Lẫm "Các ngươi được lắm! Ta về Luân Chi Viện!" - Triệu Lẫm bèn hậm hực bỏ đi "Giận á!" - Lam Tuyên Cơ "Hắn không giận được lâu đâu a!" - Tiêu Vương "Ha ha, ta biết mà a!" - Lam Tuyên Cơ * * * "Mị Tôn thánh chủ không gọi ngươi về sao?" - Tiêu Vương "Không, hình như sư phụ đang bận gì đó với Mạc Lang sư huynh!" - Lam Tuyên Cơ "Hừ, sư tôn có phép ta có thể đi đâu quan sát cũng được miễn là không xuống núi về trở về trước giờ giới nghiêm!" - Tiêu Vương "Phải rồi, ta có chuyện muốn nhờ ngưới giúp! Theo ta!" Tiêu Vương bèn kéo Lam Tuyên Cơ đến Tàng Thư Các ngay có vẻ khá gấp rút Tàng Thư Các.. "May đấy, bây giờ không có ai cả! Theo ta!" Tiêu Vương bèn kéo Lam Tuyên Cơ vào một phía thư án có vị trí khá khuất "Sao lại vào tít trong này? Bị các kệ sách che gần hết ánh sáng rồi a!" - Lam Tuyên Cơ "Chuyện này quan trọng lắm!" Tiêu Vương nói rồi bèn tìm lấy vài tờ giấy trắng cỡ lớn rồi nhanh chóng lấy bút chấm mực rồi vẽ "Phải thế này không ta? Hình như là như này.." "Gì thế? Đây là.." - Lam Tuyên Cơ bèn bước qua nhìn thử Tiêu Vương dù tất cả những gì mà hắn có thể nhớ được, cố gắng vẽ ra toàn bộ các hình vẽ kì lạ kia trong hang động mà hắn nhìn thấy ở đợt khảo hạch lần trước "Ta không chắc là hoàn toàn chính xác! Nhưng nó gần như thế này!" - Tiêu Vương Tiêu Vương vốn biết Lam Tuyên Cơ rất giỏi về những thứ cổ pháp kì lạ này. Hắn tất nhiên không thể đi hỏi các vị thánh chủ được, thay vào đó chỉ có thể hỏi nàng ta thôi "Đây?" Lam Tuyên Cơ ánh mắt có gì đó biến sắc hẳn. Nhanh tay giật lấy bản vẽ ấy xem qua, vẻ mặt có phần nghiêm túc lạ hẳn "Sao ngươi lại có thể vẽ ra được nó?" - Lam Tuyên Cơ "Lần khảo hạch, ta bị lạc khỏi các ngươi! Thành ra lại tìm thấy một hang động, ở đấy có rất nhiều hình vẽ kì lạ này!" - Tiêu Vương "Hơn nữa khi t cố nhìn qua đôi chút thì lại thấy đau đầu dữ dội! Khi tỉnh lại thì lại hoàn toàn biến mất!" - Tiêu Vương "Ngươi lúc nhỏ đã rất giỏi về các cổ pháp kì lạ này! Ngươi xem xem đấy là thứ gì?" - Tiêu Vương "Ta không chắc, nhưng có thể là một cấm chế pháp lệnh!" - Lam Tuyên Cơ "Rốt cuộc.. Thứ được triệu hồi đến là gì đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]