"Phía đông, hai dặm, âm thanh lớn đến vậy khó có thể chỉ là một yêu vật bình thường!"
Tất cả các đệ tử trong Tiên Minh Quan đều bị thu hút bởi âm thanh vang dội cả sơn cốc
Ngoài phần lớn nhiều người chọn cách lui bước rời khỏi khu vực gần đó thì vẫn có một số nhưng kẻ không biết sống chết mà men theo âm thanh ấy lần đến nơi
Một phía xa nơi sơn cốc, vách đá cao như núi chặt hai bên đường. Từ xa liền nhìn thấy một làn khói xám xịt khẽ bốc lên cao, lần nữa thu hút nhiều ánh nhìn từ xa
Mặt đất khẽ rung chuyển nhẹ một hồi, cứ thế một lúc rồi lại lặng ngắt như tờ
Một vài đệ tử vừa đến nơi, đứng trên vách núi cao nhìn xuống khe núi, cái gọi là yêu vật thì làm gì có yêu vật to lớn nào ở đây
Chỉ thấy một thân ảnh không quá to lớn, bạch y bám bụi, tay cầm kiếm đứng thủ thế, đôi mắt tam bạch sáng bừng kia đanh lại thập phần cẩn nhẫn
"Tiêu Vương?"
Một người vừa nhìn thấy hắn liền nhận ra mà gọi, nghe tiếng gọi người đứng bên kia khe núi đối mắt nhìn đến, không ngờ lại là người quen nhìn nhau
Nhìn xuống Tiêu Vương đang đứng bên dưới dường như đến cử động cũng không động một li nào
Cho rằng là do họ đứng trên vách núi quá cao nên gọi hắn nghe không rõ, đối phương có ý định bước xuống, người bên dưới lập tức đưa tay ra, ý bảo dừng lại
Tuy thập phần khó hiểu nhưng liền vội rút chân lại, cũng không hiểu hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-luyen-su-tu-do/1483814/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.