“Ngươi tới ngồi thử xem, mệt mỏi thì có thể dựa vào một lát”. Tống Thanh Di cho người đem cây lau đi, chỉ vào tháp mỹ nhân nói.
Cây lau nhìn có chút đơn sơ, nhưng bởi vì nhìn cũng rất sạch sẽ, thời điểm có gió thì cũng rất thoải mái. Chính là Tề Nhuận Vân không nghĩ tới Tống Thanh Di sẽ làm những việc như này cho hắn, trong lòng bình tĩnh liền nổi lên gợn sóng.
Tề Nhuận Vân nhìn thoáng qua người đang cười nhìn xem chính mình, ánh mắt hơi hơi buông xuống, do dự một lát cuối cùng kéo kéo tay áo Tống Thanh Di, lắc đầu: “Ta không phiền lụy, cùng nhau chờ Trịnh lão đầu lại đây”.
Tống Thanh Di chú ý sắc mặt hắn một chút, nghĩ vừa mới ở trong xe ngựa, cũng không có cưỡng ép Tề Nhuận Vân nghỉ ngơi, mang theo hắn cùng nhau đến chỗ đốt diêu, diêu lý còn chưa có khởi hỏa, nguyên bản hai học đồ phụ trách kia không biết là đi nơi nào.
“Thiếu gia, thiếu quân”. Lúc này giữa trưa đã muốn lưu hỏa, bình thường trên núi so với dưới chân núi mát mẻ hơn, nhưng là ngọn núi này của Tống gia có rất nhiều thiêu diêu, độ ấm không giống nơi khác, so với dưới chân núi thậm chí càng nóng hơn một ít.
Thiêu diêu trước mắt tuy rằng không có khởi hỏa, nhưng là những diêu hán khác vẫn có chút ảnh hưởng, huống chi nơi này hướng mặt trời, hai học đồ buổi sáng bắt đầu bận rộn, giờ phút này đã muốn mồ hôi ướt đẫm.
Từ lần trước diêu hán đốt ra thanh diễm, Tống Thanh Di khiến bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-luu-ly-tuong/584129/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.