Tề Nhuận Vân nghe vậy, quay đầu lại nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn mang đôi mắt nhợt nhạt ý cười ôn nhu nhìn mình, trong ánh mắt thật sự còn không nhận sai.
“Ta trước mười tuổi theo phụ thân học tập, làm sao thật sự có thể chế khuông”. Âm thanh quẫn bách lần thứ hai biến thành trầm tĩnh khàn khàn.
“Trước mười tuổi phụ thân là một lòng bồi dưỡng người thừa kế, sau mười tuổi ta tin chắc là người cũng chưa từng buông qua”. Tống Thanh Di nói vậy là vì đời trước hắn vô tình nhìn thấy chính thể trầm tĩnh buồn bực một mình ngồi ở sân hẻo lánh nặn con tò te, động tác lúc đó lưu loát thành thạo, nặn ra tiểu động vật lại trông rất sống động. Khi đó hắn chỉ cảm thấy chính quân không làm việc đàng hoàng, hiện tại ngẫm lại khi đó chính quân hắn làm sao có “chính nghiệp” để lo liệu, mà cái con tò te kia chính là tay nghề nặn khuông hắn được học từ phụ thân.
Có lẽ thật không ngờ Tống Thanh Di biết được chính mình lén bỏ thời gian ra luyện tập, một mạt kinh ngạc trong mặt Tề Nhuận Vân xẹt qua. Tề Nhuận Vân quả thực chưa từng buông những gì phụ thân đã dạy, tuy rằng đi vào Tống gia sau vẫn ở Tập Lễ Uyển, nhưng cũng không giống ngoại nhân tưởng tượng trong Tập Lễ Uyển không có việc gì. Tập Lễ Uyển Tống gia dạy chính là cách làm còn dâu trưởng Tống gia, không chỉ giống những tiểu thư Tống gia bình thường đọc sách biết chữ, cầm kỳ thư họa, pha trà phẩm trà đều có phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-luu-ly-tuong/261229/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.