Đối với cậu, đêm 30 có ý nghĩa rất đặc biệt.
Lúc còn ở cô nhi viện, viện trưởng đến đêm 30 sẽ tập hợp tất cả mọi người lại, ăn đồ ngon hơn mọi ngày, ăn xong đám trẻ còn được phát một bộ đồ mới. Bản chất đó là quần áo được bên ngoài quyên tặng nhưng đối với cô nhi đó là những thứ đáng quý.
Còn cậu, so với đồ ăn ngon, quần áo đẹp, điều cậu thích nhất là bầu không khí mọi người tụ tập, cùng nhau ăn uống cười nói. Nó giống bữa cơm đoàn viên trong sách tranh về gia đình vậy.
Đến khi cậu được nhận nuôi, phát hiện không khí trong nhà kể cả năm mới luôn lạnh lẽo, dù một nhà ba người có ngồi cùng nhau cũng không có khá hơn là bao.
Nhưng hàng năm cậu vẫn cố chấp duy trì thói quen đó, nên Uất Trì Hi rất chú trọng điểm này.
“Ông chủ, cậu chủ, còn có….. cậu Lê, đã đến giờ ăn tối.” Bác Du sửa miệng, từ Lê tiên sinh thành cậu Lê, cậu nghe vậy có chút không quen, cũng không phải bất mãn.
Suốt một buổi chiều cậu bị người này ôm vào lòng như em bé, cảm giác không quen cũng thành quen, nhưng cái gì cũng có giới hạn, giờ cả nhà ăn tối, hắn có thể không cần mặt, cậu cần nha!
Uất Trì Giản nhìn hai người hỗ động, trong lòng thật vui vẻ
Cơm tất niên đương nhiên phải ăn đồ truyền thống rồi. Nhất là đêm nay bác Du đặc biệt dặn dò, mấy vị đầu bếp cùng tổ đội làm ra một bàn tiệc 8 món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-le-han/2069475/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.