Thời điểm cuối năm, công ty có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, Uất Trì Diễm cùng Uất Trì Giản càng lúc càng về muộn, tính ra cũng đã hơn một tuần bọn họ đều không cùng mình ăn tối.
Lê Hân cũng không có khẩu vị, ăn một chút liền quay về phòng. Trước đây cũng vậy, một mình đi lại trong căn phòng rộng rãi, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thường những lúc này cậu rất dễ miên man suy nghĩ, kiếp trước kiếp này, đủ các thể loại. Tuy nhiên các cảm xúc cực đoan trong cậu cũng bắt đầu biến mất, giống như bác sĩ tâm lý kia chẩn đoán, cậu là mắc tâm bệnh. Khi chính cậu nghĩ thông, bệnh tình cũng theo thế mà hết. Mà vị tổng tài tài năng Uất Trì Diễm chắc không thể ngờ chút bí mật cá nhân của mình lại trở thành chìa khoá cởi bỏ khúc mắc cho Lê Hân.
Trên bàn làm việc, cậu ngồi nghiên cứu tài liệu Tiểu Giản tìm hộ về những cửa hàng trong khu vực A thị có thể thuê.
Khác với kiểu cafe sách ở C thị, thị trường này ở A thị đã muốn bão hoà. Uất Trì Giản tìm những mặt tiền trong khu phố cổ, bởi trong tương lai cậu không chỉ muốn phát triển quán cafe.
Tập đoàn Uất Trì đương nhiên không cần chút đầu tư bé nhỏ của cậu, huống chi còn tài khoản danh nghĩa kia, cũng đủ cho đời này cậu không cần lo về ăn mặc. Cậu chỉ nghĩ nếu đã quyết định thì đương nhiên cậu phải có tính toán cho tương lai, không thể biến thành người ăn bám được.
Nên cậu mới định quay lại nghiệp cũ, nhờ Uất Trì Giản và cũng giấu cả Uất Trì Diễm.
Khi bị hỏi lý do, Lê Hân bình tĩnh cười nói: “Sao có thể dễ dàng cho ông ta thế được.”
Nợ đời trước không thể đòi, vốn dĩ cậu sống lại cũng không phải vì báo thù, chưa kể đến giờ cậu đã động tình. Vốn có thể không đòi, lãi không thể không thu. Cứ cho tên đó tiếp tục lo lắng đi.
Thời gian thấm thoát đến tất niên, đây cũng là thời điểm tụ họp gia tộc.
Ông của Uất Trì Diễm tuy là con trai một nhưng vẫn còn anh chị em họ, các bậc tiền bối này cũng đi theo Uất Trì lão gia tử xông xáo một thời. Về sau cha của Uất Trì Diễm thành lập tập đoàn, cũng cho họ hàng một số vị trí, đồng lứa cha hắn có tâm nhưng không đủ sức cũng từng bày ra các tiết mục đoạt vị, bị Uất Trì Diễm thượng vị sửa trị một hồi mới ngoan ngoãn trở lại.
Cho nên cuộc gặp mặt gia tộc này ngoài thì là các bên gặp gỡ bồi dưỡng tình cảm, trong thì….. không cần nói cũng biết.
Lê Hân dù ở kiếp nào thì vẫn không thích buổi tiệc này.
“Không đi sao?”
“Không đi, tiệc gia tộc nhà ngài tôi đi làm gì?”
Uất Trì Diễm biết cậu không thích, con nuôi đỉnh danh phận người thừa kế, đám họ hàng kẻ thì đỏ mắt thèm thuồng, kẻ thì nịnh hót, kẻ thì xa lánh, còn điểm chung chắc là thái độ khinh thường xuất thân của cậu đi. Trước cậu chỉ có thể cố nhịn, nuốt hết ấm ức vào trong, mặt ngoài vẫn phải làm tốt.
Nghĩ đến chuyện này hắn lại thấy đau lòng.
Hắn đi lên rút quyển sách khỏi tay Lê Hân, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu: “Vậy bảo bối ăn xong thì nghỉ sớm đi.”
Lê Hân có chút không được tự nhiên, xoay mặt đi giật quyển sách lại, không thèm nhìn tên mặt dày nào đó.
Còn với Uất Trì Diễm, dù cậu có biểu lộ sắc thái gì cũng khiến hắn cao hứng, đâu có gì quan trọng bằng việc có thể sống cùng nhau đâu.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Tiếng gõ cửa vang lên, Uất Trì Giản mặc vest đi vào phòng, “Tiểu Hân thật sự không đi sao?” Với y, anh hai luôn là anh hai dù có thay đổi diện mạo nào đi chăng nữa. Nhưng để tránh bị ba phát hiện, y chỉ có thể gọi tên thân mật.
Lê Hân lộ vẻ chán ghét: “Đám thân thích kia em cũng biết, bản thân cũng phải cẩn thận.” Ưu thế của cậu bây giờ là có thể thoải mái tâm tình, không cần câu nệ hay che giấu cảm xúc.
Y hiểu ý anh hai, gật đầu rời đi.
Cậu muốn tiếp tục đọc sách, nhưng trong đầu lại không tự chủ nhớ lại.
Khi đó Uất Trì Hi là người thừa kế được gia chủ công nhận, tuy vì xuất thân và tuổi đời non nớt nên bị đám họ hàng xem thường, đâm chọc không ít lời, trong mắt họ cậu chỉ là may mắn cướp được vị trí của đứa con trưởng sinh ra yếu ớt mà thôi.
Lại nhớ đến thân hình bé nhỏ của Uất Trì Giản luôn đứng ra chặn đứng lời lẽ không hay về mình, cậu nở nụ cười ấm áp – mình lúc đó cũng thật yếu ớt.
Cảm xúc bị lợi dụng rồi bị từ bỏ như một quân cờ vô dụng khiến cậu như hỏng mất, nên cậu không hận Tiểu Giản, chỉ hận Uất Trì Diễm thôi.
Người xưa nói có yêu mới có hận….. chẳng lẽ từ trước cậu đã có ý….
Không, không thể nào, thứ tình cảm không nên có này là do tên kia, nhất định là thế.
Lúc này ở tiền trạch, Uất Trì Diễm mở chai champagne mở màn buổi tiệc. Tiếng cười nói vang cả bốn phía, bên ngoài bảo an lại được tăng cường.
Lúc Lê Hân đi xuống chỉ còn dì Vân và một số người hầu.
“Tiểu Hân sao không đi tiền trạch cho vui?”
“Dì Vân cháu cũng đâu phải người nhà Uất Trì.” Vừa nói cậu vừa gắp một miếng măng xào.
“Tiểu Hân dì nhớ cháu vẫn nói muốn về C thị……”
“Dì Vân cứ nói tiếp đi.” Vốn từ sau hành động của Uất Trì Diễm, cậu biết dì Vân có điều muốn nói từ lâu.
“Dì biết chuyện này cũng không đến lượt dì nhiều miệng, nhưng cháu thật sự quá giống Tiểu Hi, dì nhịn không được…..” Dì Vân vừa nói, mắt vừa hồng.
Lê Hân cũng khó xử, cậu biết sau hôm đó bác Du cũng đã gõ gõ mọi người, còn sa thải đổi mới một số người, nên thái độ của mọi người với cậu lại càng thêm cung kính. Duy chỉ có dì Vân là như cũ, thật tâm lo lắng cho cậu, dù phần quan tâm này xuất phát từ tình cảm dì ấy dành cho Hi thiếu. Cậu cũng không thể nói ra việc mình mượn xác sống lại, quá mức quỷ dị. Còn về chuyện Uất Trì Diễm..
“Cháu cũng không biết giải thích sao… nhưng dì yên tâm, cháu sẽ không bạc đãi bản thân, sẽ không bước lên vết xe đổ của Hi thiếu.”
Dì Vân nghe vậy cũng rơi nước mắt, “Tốt….. tốt….” Bà không hỏi, chỉ cần đứa bé này không đi sớm như Tiểu Hi là được rồi.
Ăn xong cơm, cậu lấy một cốc cafe ra phòng khách. Xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh kia có thể nhìn thấy tiền trạch sáng trưng, bóng người di động xung quanh, ngay cả bãi cỏ cũng được trang trí thêm, để tránh trường hợp có người đi ra hóng mát hay đi dạo.
Uống một ngụm cafe, vị đắng xộc thẳng vào miệng, đến cuối là có chút ngọt, Lê Hân thoải mái xoay người. Dù cậu có quay về nhà Uất Trì cũng sẽ không quay lại cuộc sống ngoài cười nhưng trong không cười như lúc trước.
Lại uống một ngụm, có lẽ nên về thư phòng, chọn địa điểm xong cậu còn phải nghĩ phong cách thiết kế bài trí.
Đúng lúc này, từ cửa lại truyền đến giọng nữ: “Cậu là ai?”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Lê Hân không ngờ có người dám tiến hậu trạch, xoay người nhìn thấy là một cô gái mặc trang phục dự tiệc.
Theo lương tâm thì có thể nói là một cô gái xinh đẹp, tầm hơn 20, có make up, mái tóc xoăn dài, bộ đồ ôm sát lộ ra từng đường cong quyến rũ.
Lê Hân nhăn mày, cậu nhận ra người này, không chỉ là người quen còn kết thù. Là một vị đại tiểu thư bên họ Uất Trì, mẹ cô ta là Uất Trì Tần Phương, tên Liễu Yên.
Đó là một năm trước khi Uất Trì Hi gặp tai nạn, Liễu Yên lần đầu theo cha mẹ đến dự tiệc, mục tiêu của ả là Uất Trì Hi. Vì cậu là con nuôi, nên cha mẹ ả mới tính toán lợi dụng cậu để cho con gái vào được nhà chính.
Uất Trì Diễm vẫn theo lệ thường giúp cậu từ chối, không ngờ một cô bé mười mấy tuổi lại nhân cơ hội đi dạo hạ thuốc mê.
Nếu không phải có người hầu phát hiện điểm bất thường, nữ nhân đầy dã tâm này có thể đã trở thành Uất Trì thiếu phu nhân. Nhưng đáng tiếc, ả chạy trốn nhanh, cũng không để lại chứng cứ.
Chuyện này có thể nói là sỉ nhục của Uất Trì Hi, không ngờ hôm nay oan gia ngõ hẹp. Liễu Yên của bây giờ xinh đẹp hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn, không biết mục tiêu đêm nay của ả là ai?
“Sao không trả lời.” Liễu Yên đi đôi guốc mấy phân đi vào phòng, “Dám tranh thủ lúc chủ nhân bận rộn tiếp khách, người hầu có thể ở trong này nhàn nhã uống cafe ăn bánh sao?”
Lê Hân ngạc nhiên, nhìn lại bản thân, dù không phải đồ dự tiệc nhưng bộ quần áo này có điểm nào giống đồ người hầu? Người này là nhận nhầm hay cố ý cho mình xấu hổ đây?
Trong lòng cười lạnh, “Vị tiểu thư này, tôi không phải người hầu.”
“Không phải người hầu.” Liễu Yên hơi nhăn mày, “Vậy cậu là ai? Sao lại ở hậu trạch?” Giọng điệu như người bề trên ép cung, thật giống trong kí ức.
“Tôi là ai, vì cái gì ở đây không quan trọng. Theo tôi thấy tiểu thư đây mặc trang phục dự tiệc, giờ này phải ở tiền trạch mới đúng chứ?”
Liễu Yên mặt trắng xám, ả biết không có sự đồng ý của hai người kia, không người nào có tư cách bước vào hậu trạch. Nhưng nhớ tới lời dặn của bố cùng thân phận, ả lại cảm thấy vững vàng.
Mà cậu bé xinh trai này, có tự tin ở cấm địa ăn uống, còn bình tĩnh đối đáp ả, trăm phần trăm có vấn đề. Lại nhớ đến tính hướng của chú họ, trong mắt ả hiện ra vẻ chán ghét cùng khinh thường.
“Hừ chỉ là một kẻ bán mông bẩn thỉu.”
Lê Hân nghe vậy trong lòng bốc lên lửa giận.
“Sao hả? Tôi nói sai sao? Nhìn vẻ ngoài này của cậu, chậc, sao tôi có thể nói sai được.” Liễu Yên nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của Lê Hân, tiếp tục ác miệng châm chọc, chú đẹp trai giỏi giang lại đi thích nam, thật lãng phí.
Lê Hân mặc kệ ả khiêu khích, ngẫm nghĩ mục đích ả dám vi phạm lệnh cấm đi vào hậu trạch, còn vênh váo mắng người…….. Không lẽ là nhằm vào Tiểu Giản?
Uất Trì Hi đã chết, Uất Trì Giản giờ xuất sắc như thế, gia đình kia có lẽ lại dùng chiêu cũ.
Hừ, ả lấy tư cách gì mơ tưởng Tiểu Giản.
Lê Hân nhìn ra ngoài cửa thuỷ tinh thấy bóng ảnh bảo an, Lê Hân cười nhẹ nói: “Đi mời ông chủ hoặc cậu chủ về đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]